Chereads / Naruto giữa đời thực Tokyo / Chapter 119 - Chương 119: Điều tuyệt vọng nhất...

Chapter 119 - Chương 119: Điều tuyệt vọng nhất...

"Hộc, hộc, hộc."

Thủ Võ Hùng đứng trước cửa nhà mình, thở hổn hển, hắn đã sớm về đến nhà, nhưng lại chạy đi mua một gói thuốc lá.

Chạy hai mươi hay ba mươi cây số để mua thuốc lá, tuy thuốc lá có ở khắp mọi nơi, hắn chỉ thích mua ở những nơi hắn muốn

Hắn dùng răng cắn vào cánh tay, dùng rất nhiều sức lực hét lên thật to rằng hắn đã quay trở về, đứng tại biển số nhà [ Thủ Võ Hùng] hắn đã cào cấu la hét trong hai giờ liền.

Đây là một ngôi nhà được xây dựng theo kiểu cũ rất kiên cố, gọi là như vậy bởi ngôi nhà này một khoảng sân nhỏ cộng với bãi đậu xe, trông nó độc lạ bởi vì xung quanh đây thường là nhà ba tầng hoặc không thì nhà hai tầng có thêm một gác xép, nhưng kiểu kiến trúc này cũng không phải là biệt thự, ngôi nhà nhà do Thủ Võ Hùng xây dựng nằm ở khu vực Đại Bản của Osaka, một trung tâm nhộn nhịp, dù quốc đảo này đã trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế về lĩnh vực bất động sản, nhưng bất động sản trong những năm gần đây có dấu hiệu phát triển trở lại, việc xây dựng một căn hộ như vậy, không chỉ làm cạn ví của Thủ Võ Hùng mà còn ảnh hưởng đến cha mẹ hắn, phải làm còng lưng trả nợ trong một thời gian dài.

Đây là ngôi nhà vất vả lắm hắn mới mua được, giống như một con ốc sên chăm chỉ mang vỏ sò nặng trên lưng chăm chỉ xây dựng gia đình.

Nhưng Thủ Võ Hùng luôn sẵn lòng, mỗi ngày làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, để có tiền trang trải cho những bữa ăn nhỏ mỗi ngày, hắn cũng biết rằng mình đang đi trên một lớp băng mỏng, nếu như đột nhiên bị bắn một phát súng của kế hoạch tinh giảm biên chế, thì sự lạnh lùng của cha mẹ có thể phá vỡ cuộc sống của hắn, tên thủ trưởng lãnh đạo đã nắm bắt rõ được tâm lý của hắn, Thủ Võ Hùng bị mắc kẹt ở cổ họng giống như một con vịt đang sắp sửa bị giết thịt.

Cái chính đáng nói ở đây là không nên la mắng quở trách những người trẻ tuổi mà chưa thành công nhân chính thức, như vậy một số trong bọn họ sẽ thôi việc ngay lập tức, nhưng cũng có một số người bế tắc thất vọng rồi tự tử.

Hắn làm việc rất chăm chỉ chịu khó, như con kiến di chuyển thức ăn mỗi ngày về tổ của mình, nhưng kết quả vẫn chưa thấm tháp vào đâu sao?

Một trò khôi hài, một trò tiêu khiển sao?

"Xòa xòa." Thủ Võ Hùng hung hăng kéo tóc mình xuống.

Một ngôi nhà ấm áp được thắp sáng bằng ánh đèn, xuyên qua ánh đèn lờ mờ đó, Thủ Võ Hùng nhìn thấy bóng dáng vợ mình.

Cô ta hẳn là đang nấu cơm, hắn từ Đại Bản trốn lên tỉnh Yamanashi đã hơn một ngày rồi, nhưng không có lấy một cuộc điện thoại từ người vợ hay từ ông thủ trưởng chỗ hắn làm.

Hắn bị phớt lờ, hoàn toàn phớt lờ, không ai nấu cho hắn một mâm cơm đàng hoàng, ngay cả khi hắn đập mạnh vào bàn, Thủ Võ Hùng hắn từ lâu đã không còn nhận được bầu không khí trong gia đình.

Ngọn đèn sáng trong ngôi nhà ở này, cũng không còn thuộc về hắn.

"Ta ...."

Thủ Võ Hùng cúi đầu xuống, yêu hồ ban cho hắn sức mạnh nén vào lòng bàn tay, chỉ cần hắn muốn, thì tiến hành tạo ra một kết ấn từ đó biến ra một quả cầu lửa thì rất đơn giản.

Nhưng với kiểu kiến trúc như thế này thì ngôi nhà cực kỳ dễ bắt lửa, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi toàn bộ thành tro.

Không khí bên trong này ngột ngạt đến khó chịu, nỗi đau trong lòng cũng bị đốt sạch

"rắc rắc."

Hắn nắm chặt hai ngón tay giữa, châm một ngọn lửa đốt điếu thuốc lá.

Tóm lại hắn không muốn biến ra một quả cầu lửa để thiêu cháy hết mọi thứ.

Ngồi bệt trước cửa, Thủ Võ Hùng rít một hơi thuốc lá rồi lại thêm rít một hơi nữa.

Những hơi còn thừa trên đầu lọc thuốc cũng được hắn rít một cách từ từ cẩn thận, sau đó cuốn hết tàn thuốc vào một cuộn giấy, hắn không có thói quen vứt rác tùy tiện, thời nhỏ cha mẹ của Thủ Võ Hùng đã dạy cho hắn những tố chất để trở thành một người tốt.

Hắn gõ cửa phòng, lấy chìa khóa ra rồi đi vào.

"Cha!", Cô con gái Thủ Lý Chính bảy tuổi đang cầm một quyển sách mới tinh trong tay, thấy Thủ Võ Hùng mở cửa, cô bé nở một nụ cười thật to vội vàng chạy lại.

"Cha về rồi đây."

Hắn bế con gái lên cánh tay rồi ôm thật chặt, nụ cười trên khuôn mặt của Thủ Võ Hùng vẫn giống hệt như trước đây.

Bế con quay được vài vòng trên không trung, thì hắn choáng váng mặt mũi đứng yên trên mặt đất, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Thủ Lý Chính vẫn khúc khích tiếng cười

"Cha ơi, hôm qua cha đi đâu á, cả đêm cũng không thấy cha, mẹ nói cha sẽ sớm về thôi, nhưng con lại nhớ cha nhiều lắm."

"Cha...." "Thủ Võ Hùng xoa đầu con gái nhỏ nhẹ nói: "Cha đi làm kiếm tiền, để mua cho con gái một lâu đài to, để con gái của cha sống trong đó như một cô công chúa."

"Thật vậy hả cha?"

"Thật chứ."

Cuộc trò chuyện giữa hai cha con vẫn rất hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài hành lang nhỏ, người vợ đi cầm trên tay cái muỗng bước ra, nhìn thấy Thủ Võ Hùng, trên mặt cô ta không có vẻ gì là ngạc nhiên, cô chỉ gật đầu nhẹ nhàng như trước: "Đã về rồi à?"

"Ừ."

Thủ Võ Hùng gượng cười một nụ cười méo mó hơn cả khóc.

Hắn đứng im một chỗ, tim đập liên hồi dữ dội, trong chốc lát lại lạnh băng như đã chết thật.

Trên đường trở về từ Yamanashi, Thủ Võ Hùng cũng đã nghĩ đến cảnh tượng của cuộc gặp mặt này, là một cuộc cãi vã, là vung tay vung chân rồi khi tức giận hắn sử dụng siêu năng lực của mình để thay trời hành đạo, nhưng thực tế không có xảy ra như vậy.

Người vợ vẫn như trước đây, cô con gái cũng vậy, rõ rằng hắn giống như một con rùa rụt đầu, cuộc đời thật giống một cuộn băng cassette, chỉ lặp đi lặp lại một giai điệu quen thuộc.

Sau khi ăn qua loa bữa tối, Thủ Võ Hùng oải người nằm trên giường, một lúc sau, người vợ cũng nằm xuống cùng với hắn.

Rõ rằng thân thể bên cạnh hắn có thân nhiệt, nhưng Thủ Võ Hùng lại cảm giác như trên giường giống như hai cái xác chết đang nằm cạnh nhau vậy.

Thủ Võ Hùng không ngủ được, hắn đợi xem người vợ có nói điều gì với hăn hay không, giải thích cũng tốt, hãy thẳng thắn Đd với nhau, cho dù cô ta có nói gì, Thủ Võ Hùng quyết định cố gắng lắng nghe thật tốt.

Nhưng Thủ Võ Hùng chờ đợi mãi không thấy điều gì, người phụ nữ chung chăn gối với hắn bao nhiêu năm vẫn bình tĩnh nhắm mắt ngủ.

Cuộc đời này thật tăm tối tuyệt vọng, mặt trời vẫn mọc lên phía đông như thường lệ.

Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Thủ Võ Hùng mở mắt, ánh sáng chói của mặt trời làm làm cho mắt hắn nheo nhỏ lại.

Người vợ đã đi chuẩn bị bữa sáng, cô con gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế lắc lư hai chân hồn nhiên, như là đang chèo thuyền, nhìn Thủ Võ Hùng đi đến, cô con gái nhìn vui vẻ mỉm cười

"Chào buổi sáng con gái."

Khuôn mặt nhợt nhạt của Thủ Võ Hùng gượng cười một cách yếu ớt.

Hắn sửa sang áo quần thắt thêm cà vạt, ăn một bữa sáng đơn giản, đi đến khu tàu điện tiến tới Quận trung tâm.

"Lắc ~"

"Lắc ~"

Hắn nắm lấy tay vịn, ánh sáng chiếu vào tàu điện ngầm, khi thì nhìn rõ ánh sáng, đôi khi nó bị chặn bởi các tòa nhà, ánh sáng chớp ẩn chớp hiện liên hồi làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.

"Xin lỗi." Một nhân viên văn phòng giẫm lên chân người bên cạnh.

"Xuýttt." Cửa tàu điện ngầm mở ra, những người đến trạm ồ ạt đi xuống trông như đàn ong vỡ tổ.

Những người muốn lên tàu cũng giống như những bầy kiến bắt đầu hành trình, người xếp hàng, từng lớp người đi vào xe điện ngầm.

Bả vai của Thủ Võ Hùng bị tê, cơ thể hắn lạnh lên, lan ra hết cả nửa người.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

Thủ Võ Hùng đưa ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng âm thầm tự hỏi.

Ta đã có được siêu năng lực, nhưng hiện tại ta đang làm cái gì vậy chứ?

Lặp đi lặp lại một cuộc sống nhàm chán này như xác chết không hồn, nó cứ quay đi quay lại như cái kim đồng hồ tẻ nhạt.

Hắn đang làm việc cho một công ty thương mại lớn với hơn 600 công nhân, việc nhận ra các đồng nghiệp trong công ty thương mại này là vô cùng khó khăn, nhưng đồng phục và bảng tên trên người đã giảm gánh nặng một cách đáng kể cho những người làm, nếu nhìn thấy một người đồng nghiệp công ty trong có vẻ lớn tuổi hơn, thì hãy nên cúi đầu nói xin chào.

Thủ Võ Hùng cúi đầu nói xin chào từng người một, hắn cứ cúi đầu và nói xin chào qua đám đông, hắn không biết những người đó, những người đó cũng không biết hắn.

Ngồi ở một vị trí riêng biệt, Thủ Võ Hùng cầm một cây xương rồng nhỏ.

Có rất nhiều tài liệu trên bàn, thật sự mà nói, kỳ thật có hắn đi làm hay không cũng giống nhau, Thủ Võ Hùng biết rằng vị trí của hắn không có quan trọng đến mức người ta cần đến nó.

"Thủ Võ, Thủ Võ."