Bìa cuốn sách của pháp sư là một "cốt nữ", nhưng nó không phải là Mỹ Sa hay chính là Thủy Dã lúc biến hình, mà là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ với Thủy Dã, cốt nữ trên đó trông rất nóng bỏng, xương trên người được phủ một màu trắng, bối cảnh là Thành phố lúc đang xảy ra chiến tranh. Tuy nhiên, có thể thấy rằng bối cảnh phía sau cốt nữ là giả tạo, và các xương cạnh lởm chởm cũng không có.
Phía trên cùng bức ảnh là những chữ vàng to tướng khắc tên của giáo hội kia, các ký tự màu vàng cho thấy sự thẩm mỹ mạnh mẽ của các bậc lão niên.
Đây chính xác là COSPLAY cộng với kỹ thuật PS trình độ thấp.
"Ta thực sự không biết gì đâu."Thủy Dã Không đẩy cuốn sách nhỏ, khoát tay ý nói rằng hắn không quan tâm.
Nhưng pháp sư kia vẫn không chịu buông tha: "Người trẻ tuổi, không cần tin cũng được, đây là Thần Khải, Thần Khải a, thiên sứ của thần lần này sẽ xuống để trừng phạt các ác nhân, nhưng đợi cho thiên sứ hạ phàm xuống lần thứ hai, sẽ trừng phạt tất cả những kẻ không tin người".
Thủy Dã Không phát hiện ra rằng ai đó đã lấy tập tài liệu và khuôn mặt của hắn biểu lộ một vẻ ngoài cho thấy hắn cảm thấy thú vị, ở đảo quốc này có hơn hai triệu người là "tín đồ" thật giả giả thật không thể nào biết được, chia đều ra thì giả thật bằng nhựa.
Người dân đảo quốc không có tín ngưỡng chính thống, họ thường đến các đền thờ thần đạo, các ngôi chùa Phật giáo địa phương, khi họ kết hôn, họ cũng thỉnh giáo các thần quan, thái độ đối với các tôn giáo có thể là sâu sắc hoặc hời hợt, nhưng sau mọi chuyện mà cốt nữ đã gây ra, niềm tin của người dân đã thay đổi một lần nữa.
Khi bạn nhìn vào cánh đồng nước để rời đi, dì móng vuốt và móng vuốt phải vội vã chạy lên: "Bạn đang phớt lờ các vị thần, bạn sẽ đau khổ! Khi các thiên thần đi xuống lần nữa, bạn sẽ hối hận vì đã quá muộn!"
Hải Bộ Sa cảm thấy hoảng sợ trước vẻ dữ tợn của các pháp sư.
Thủy Dã Không nhíu mày, đưa người đẩy các pháp sư ra.
Mặc dù sự xuất hiện của các pháp sư vào thời điểm bình thường, làm cho nhiều người cảm thấy rất khó chịu một mực từ chối, nhưng sự xuất hiện của cốt nữ đã kích thích sâu sắc thần kinh của một số người, những người này mặc dù chưa từng găp qua cốt nữ, nhưng vẫn thấm nhuần các tư tưởng xấu một cách sâu sắc.
Các thần quan ở trong đền nhanh chóng chạy ra, ngăn cản pháp sư phân phát sách và thuyết giảng.
"Đi ra ngoài, đây là đền Otsuka !!"
"Tôi đã gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ đến ngay đấy."
"Thu tập sách của bà ta lại."
Trước chùa mọi thứ hỗn loạn cứ như nồi cháo nhuyễn, các giáo sĩ vội vã lấy sách của nhóm pháp sư, còn bọn họ thì ngăn chặn, gửi một cuốn sách nhỏ.
Người pháp sư quấy rối Thủy Dã Không rất chuyên nghiệp và chiến đấu với một thần quan già trong đền thờ.
"Thủy Dã Không ..." Cánh tay của Hải Bộ Sa bám vào cánh tay của Thủy Dã Không, và cô bối rối nhìn Thủy Dã Không.
"Ngại quá, thật sự ta không thể nhịn được cười."Thủy Dã Không bật cười giữa hiện trường hỗn loạn như vậy, có vẻ như hắn rất vui sướng khi người khác gặp họa, "Ta nghĩ bọn họ giống như Harry Potter trong pháp ma đại chiến vậy, không hề có sức mạnh ma thuật thực lực, mà tin trực diện vào sức mạnh của các vị thần. "
Thủy Dã Không nói xong phá lên cười.
Hải Bộ Sa cảm thấy nghi ngờ và kỳ lạ, nhưng khi thấy Thủy Dã Không nói xong rồi cười lên như vậy, cô cũng cười trừ, tránh làm cho Thủy Dã Không cảm thấy xấu hổ.
Hóa ra nhìn Thủy Dã Không có vẻ lạnh lùng như vậy nhưng thật ra là một người thích đùa, xem ra mình phải xem nhiều truyện cười hơn, để có thể lý giải được những trò đùa của hắn.
Khi các cuộc chiến của hai tín ngưỡng vào giai đoạn khốc liệt, một tiếng còi hú to bên ngoài đền thờ, vài tên cảnh sát tuần tra nhanh chóng đi vào.
"Dừng lại!"
"Lại là các người à."
"Đi theo chúng tối một chuyến."
Các linh mục của đền thờ đã thể hiện cử chỉ cứu rỗi của họ, nhóm pháp sư căm giận khi bị cảnh sát tuần tra bắt đi, trước khi họ bị đưa đi trên mặt bọn họ biểu cảm như thế là bọn họ không hề có hại chính mọi người mới đang mắc phải một sai lầm, ở lần đầu tiên thì bọn họ không bị bắt, dựa theo hành vi của họ, họ không đủ để vi phạm vào luật hình sự, hơn nữa đồn cảnh sát cũng không muốn giam giữ làm gì.
Sau khi nhóm pháp sư lên xe cảnh sát, uy thế không hề giảm đi, mà thay vào đó là bắt đầu quấy rối cảnh sát.
Những người tuần tra ngồi trước xe cảnh sát cũng rất chán nản, bắt nhóm người như thế này mấy lần rồi vậy? Lúc đầu, nghe nói rằng có một số người tin vào tín ngưỡng cốt nữ, hơn nữa còn truyền bá công khai, cảnh sát nghĩ rằng họ đã bắt được con cá lớn.
Sau khi huy động một số lượng lớn nhân lực và vũ khí, máy bay trực thăng và xe bọc thép đã tới hiện trường, kết quả là chỉ có một nhóm pháp sư bị bắt, họ được mang đi để thẩm vấn cũng như tìm hiểu các giáo phái đầu tiên tồn tại từ lâu, coi như bổ sung thêm điểm nóng.
Hơn nữa mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, bắt được nhóm này, thì nhóm khác xuất hiện, ngoại trừ nhóm pháp sư đầu tiên bị súng và máy bay dọa cho đứng tim không dám thuyết giảng, còn những nhóm khác khi được phóng thích thì lại tiếp tục, tiếp tục, rồi tiếp tục, cảnh sát ở thành phố Adachi đau khổ đến cực.
Sau khi mang nhóm pháp sư đi, cảnh sát chỉ thu thập những cuốn sách như một cách tượng trưng, những cảnh sát tuần tra đang bắt họ thậm chí còn không nhìn vào họ, một số người đã đưa sách cho cảnh sát, còn có một số người thì thu thập chúng.
Trò hề của những pháp sự vừa rồi đã tác động không ít vào tâm trạng một số người, trình độ học vấn cao hay thấp cũng đều có một sự hoang mang tin tưởng vào lực lượng kì bí.
Sau khi xem xong màn khôi hài vừa rồi, Thủy Dã Không cùng Hải Bộ Sa rời đi sau cảnh sát.
"Thủy Dã Không, bọn họ nói về cốt nữ... nó có thực sự tồn tại không?" Ngày đó khi những người trong lớp xem video trên điện thoại di động, Hải Bộ Sa đã không cùng tham gia vào cuộc vui.
"Có thể." Thủy Dã Không ước đoán rằng người đàn ông to lớn này chắc chắn không phải là một cốt nữ, nhưng Mỹ Sa thì nên tính một nửa.
"Nhưng cốt nữ sẽ trừng phạt điều ác nói trong miệng của các pháp sư ..."
Thủy Dã Không không thể nhịn được cười: "Sao mà vậy được, cốt nữ trong truyền thuyết khống phải sẽ giết đàn ông sao, chẳng sợ có một ngày thần ngưu thần xà ra tay, ta cũng sẽ đích thân loại bỏ xương cốt của chúng."
Nghe những lời kinh dị của Thủy Dã Không, Hải Bộ Sa như ăn phải mật ngọt. Mặc dù biết rằng Thủy Dã Không đang nói đùa, nhưng ... nó thật sự rất ngọt ngào.
Đền Otsuka thuộc kiến trúc của Công viên Otsuka, xuyên qua công viên không xa chính là nhà hàng Hải Bộ, cầm một ít tờ tiền Phúc Trạch Dụ còn giữ lại, Thủy Dã Không xoa xoa bụng: "Ngươi có muốn ăn gì không?"
Trong cuộc đời trước của mình hắn là một người đàn ông thẳng thắn thiếu kinh nghiệm, kinh nghiệm đối với nữ tử mà bây giờ hắn có được tất cả đều là nhờ các bộ phim truyền hình.
Nếu như cùng xem phim với Hải Bộ Sa thì trễ quá, nhưng không thành vấn đề gì khi cùng nhau ăn cơm.
"Ớ?" Hải Bộ Sa đã ăn trước khi ra ngoài, nhưng thấy bộ dạng bây giờ của Thủy Dã Không, có thể là không ăn được cơm vào buổi trưa, cô theo lời của Thủy Dã Không rồi đáp. "Có, có hơi đói."
"Đi, đi ăn đi." Thủy Dã Không đi về hướng về quán Dương Phong bên ngoài. "Ta biết ngươi cũng đang đói."
"À, quán Dương Phong, được không đấy ... rất đắt á, nếu không thì tìm một quán ăn được là được rồi ... à, ta nhớ có một cửa hàng làm thức ăn nhanh đấy."
Thủy Dã Không cầm chiếc ô chạm vào tay Hải Bộ rồi đáp: "Không phải nghĩ về việc tiết kiệm tiền cho ta, ta mới nhận được tiền lương, hiện tại ta là một người đàn ông giàu có."