Chereads / Naruto giữa đời thực Tokyo / Chapter 2 - Chương 2: Nhẫn nhịn một bước lại muốn tiến một bước

Chapter 2 - Chương 2: Nhẫn nhịn một bước lại muốn tiến một bước

Sau khi chạy một mạch , thở hổn hển , Tần Khoảng Không đi chậm lại phía sau cổng trường. Mặc dù chất lượng giảng dạy của nhà trường không tốt, nhưng học sinh vẫn học rất vui vẻ. Giao cổng hai bên trường mỗi ngày đều có thành viên của hội sinh viên đứng làm nhiệm vụ ở cả hai bên trường.

Sau khi đi vào phòng học, Tần Khoảng Không cảm nhận được một bầu không khí có chút kỳ lạ.

Những đứa học sinh trong lớp ra tín hiệu với nhau, chúng gật gật đầu đắc ý như thể sắp làm một điều gì đó, rồi sau đó chúng cười với nhau , ánh mắt lộ vẻ thích thú trông thật đáng sợ . .

Kiểu cười nhạo bang này nguyên chủ trước là Thủy Dã Không đã trải qua rất nhiều , mỗi khi điệu cười tập thể này xuất hiện , thì nó sẽ là dấu hiệu cảnh báo một điều không hay sắp xảy đến . Trước đấy việc bắt nạt Thủy Dã Không giống như một chương trinh tiêu khiển của lớp B vào thứ 2.

Là một cường đại đích nhân voiwsi một tâm lý mạnh mẽ , Tần Khoảng Không chỉ nhíu mày , rồi hắn đi vào chỗ ngồi của mình.

Bạo lực học đường luôn luôn là tội ác khi một vụ xô xát xảy ra thì người ta sẽ vây lại xem vô hình cổ vũ cho kẻ đi bắt nạt , để tránh dính dáng đến nhưng phiền phức không đáng có thì đám đông sẽ reo hò , phớt lờ , thay vì can ngăn giúp đỡ Hay thậm chí bọn họ sẽ cũng nhau tìm cách để che giấu , không để bị phát hiện.

"Hừm?" gì đây nhỉ ?

Anh nhìn thấy một chiếc bình trên bàn với những bông hoa trắng trong đó.

Không chỉ anh, mà cả bàn bên cạnh một cô gái chỉ là một lời hứa.

Ở Nhật Bản, một chiếc bình nhỏ màu trắng được đặt trên bàn, đó là ý nghĩa của việc tưởng niệm người đã khuất.. Hắn không biết nó được sử dụng như vậy vào lúc nào nữa từ thời xưa chăng chắc người xưa đã nghĩ ra hình thức đó hắn nghĩ vậy .

Đây là một hình thức rất phổ biến, thay thế cho việc đặt ảnh chân dung người đã khuất cùng những bông hoa nhỏ xung quanh. Có khi trung bình một tháng sẽ có vài vụ bắt nạt .

Phổ biến nhưng không có nghĩa là Tần Khoảng Không chấp nhận hiện thực như vậy, không phải số đông luôn luôn đúng mà phải tự mình xác thực.

Nhìn thấy vậy Thủy Dã Không ngây người một chút , đám học sinh đắc ý cười khẩy .

Ở bên ngoài trong một phiến ao nước nhỏ , có một con ếch đang bơi trong đó , con ếch phát ra tiếng tiếng kêu nghe thật bạc bẽo dường như nó cũng đang cười nhạo hắn . Rồi hắn vươn tay ra cầm lấy chiếc bình hoa

"Thủy Dã Không bạn cùng lớp ơi." Cô gái bên cạnh hơi nghiêng đầu và đưa ánh mắt nhìn về Thủy Dã Không?

Tần Khoảng Không nhìn cô gái ở bàn bên cạnh rồi nói : "Có chuyện gì vậy, bạn cùng lớp Hải Bộ."

Hải Bộ Sa và Tần Khoảng Không giống nhau họ đều là mục tiêu để đám học sinh trong lớp bắt nạt, trông qua thì thấy bọn họ thật đáng thương , phải nương vào nhau để đối phó với tình cảnh khốn đốn.

Cùng xuất thân là ở Quan Đông, nhưng Hải Bộ Sa sống ở đảo Cửu Châu rồi từ đảo Hải Bộ Sa chuyển đến trường để học. Hải Bộ Sa có một giọng nói kỳ lạ vì là cho nên tự nhiên trở thành đối tượng của sự chế giễu, cộng với việc luôn cúi đầu và dùng tóc phủ đầu. Trông lại càng yếu ớt vô dụng.

"Đây là ...không phải là ..."Hải Bộ Sa khúm núm không biết phải nói gì, bông hoa trắng trên bàn không phải là thứ muốn cầm lên là cầm như vậy? Vì sao Thủy Dã Không lại có hành động kỳ lạ như vậy chứ , không giống với nhưng phản ứng trước kia của anh ta

 "Liệu cô ấy có phát hiện điều gì lạ thường không?" Thủy Dã Không không biết Hải Bộ Sa có phát hiện ra không .

Mọi người từ trước đến nay, đều sẽ im lặng chấp nhận và che giấu. Nếu bị bắt nạt,thì bạn sẽ chịu đựng nó. Nếu bạn chống cự, thì bạn sẽ lại càng thê thảm hơn với chúng . Quy luật trường học là vậy

Tất cả những người đang bị bắt nạt đều có chung một suy nghĩ như vậy, và họ sẽ lầm lũi như một con rùa để dần dần mà gió êm biển lặng rồi mọi chuyện lại trở về bình thường

Nhẫn nhịn một chút để rồi sẽ bình yên trở lại ư, làm sao ngươi chịu đựng được vậy ? Rút lui nhẫn nhịn ư , mắc gì ta lại rút lui?

Thực tế là việc chúng ta càng nhún nhường để cho bọn chúng tác oai tác quái thì sự việc sẽ càng trầm trọng hơn thôi

Trong đôi mắt to của Hải Bộ Sa,cô nàng mường tượng một hình ảnh mà chưa bao giờ cô dám nghĩ đến.

" Thủy Dã ..."

Đưa lưng theo hướng ánh mặt trời len qua cửa sổ, Thủy Dã Không giơ lên 2 chiếc bình hoa , ánh mặt trời xuyên qua khe hở rọi xuống n, tạo thành 2 chiếc cột đèn sáng , hắn cứ giơ cao như vậy , chiếc bình đá tỏa ra ánh hào quang , Thủy Dã Không giơ cánh tay lên cầm bình hoa trịch thượng đi về hướng vách tường phía sau phòng học. 

"Choang !!

Chiếc bình hoa thủy tinh bị đập vào tường và vỡ nát, phá tan bầu không khí im lặng của lớp học

Mọi người nhìn Tần Khoảng Không một cách lo sợ anh ta lúc này không khác gì một con ma. Không một ai có thể tin rằng những gì vừa xảy ra được làm bởi một kẻ hèn nhát trong lớp học.

Hắn ta không còn muốn sống nữa sao?

 "zaaaaa! Thủy Dã à! Ngươi muốn chết đấy à?!"

 "Khốn kiếp , đó là món quà bọn chúng tặng cho ngươi đấy!"

"Mẹ nó !"

Không khí của lớp B trong suốt 2 năm qua luôn bùng nổ, những lời lăng mạ và những màn nói chuyện đá xéo lẫn nhau. Trong một cái trường công ở một khu vực hỗn loạn như thế này,thì hầu hết mọi người đều chỉ chực chờ ăn chơi rồi chết 

Bọn họ biết rằng họ không có khả năng vào đại học và họ biết rằng họ không đủ khả năng để học đại học, vì vậy chúng chỉ dành phần lớn vào những thứ tiêu khiển như tình yêu hay bắt nạt.

Phía trước Hải Bộ Sa , Tần Khoảng Không nhìn những người đã bắt nạt mình đầy căm giận. Anh ta giống như một ngọn núi, và Hải Bộ Sa được được bảo bọc dưới bóng của những ngọn núi.

Với suy nghĩ đó nguyên chủ cảm thấy hạnh phúc, và Tần Khoảng Không cũng hạnh phúc , các cơ bắp được thắt chặt lại .

Hải Bộ Sa thân thể của cô đang run rẩy, và toàn bộ cơ thể gần như núp vào trong bàn. Cô thấy một nhóm người đang đi qua.

 Ngay khi Hải Bộ Sa tuyệt vọng nhắm khít mắt lại,thì cánh cửa lớp học được mở ra.

"Lớp ồn ào quá vậy! Mới sáng sớm mà!" Là một giáo viên, ông ta bước vào lớp , gõ thật mạnh và bắt đầu tiết học của mình

Vừa là một giáo viên dạy, ông ta cũng vừa là thầy giáo chủ nhiệm của lớp. Mặc dù trường trung học công lập này có rất nhiều học sinh ngỗ nghịch, tuy nhiên nó cũng chưa tới mức độ hỗn xược lại giáo viên.

Khi đứng trên cương vị là một giáo viên, những đứa học sinh lúc nãy quay trở lại vị trí ngồi của mình.

Mặc dầu vậy chúng vẫn quay lại khểnh mũi và trừng mắt nhìn Tần Khoảng Không.

Còn có đứa cầm cây bút đưa lên cổ Tần Khoảng Không nhằm uy hiếp.

Tần Khoảng Không đáp lễ bằng cách đưa ngón tay giữa ra, chúng tức giận và xem chút nữa mất bình tĩnh lao vào đánh hắn.

Với vai trò là một giáo viên , chỉ cần nhìn thoáng qua ông ta cũng hiểu . Nhưng thôi mặc kệ , dù sao đây cũng chỉ là đám vô dụng chả có ích lợi gì với xã hội.

 Càng đến sát giờ nghỉ trưa thì ánh mắt của đám cặn bã kìa càng đáng sợ , trong ánh mắt của chúng rõ ràng hiện lên một sự uy hiếp to lớn , các học sinh khác trong lớp cũng đưa mắt nhìn theo.

" roạt roạt "

Cánh tay của Tần Khoảng Không bị một vật gì cọ vào,Hải Bộ Sa lặng lẽ đưa cho anh một tờ giấy kẹp trong một quyển sách.

Tần Khoảng Không mở tờ giấy ra , đọc những dòng chữ mà Hải Bộ Sa viết . Nét chữ thật sự có thần , giống như những đệ tử luyện chữ hán ngày xưa.

 [Bạn học Thủy Dã Không,vào giờ nghỉ trưa bạn hãy chạy trốn thật nhanh. ]

Nhìn vào đôi mắt sùng sục trong lớp, Tần Khoảng Không cúi đầu và trả lời [Có chạy cũng vô ích , sớm muộn gì cũng phải đối mặt. ]

[Còn không thì đi tim giáo viên hãy để giáo viên giải quyết. ]

 Hải Bộ Sa không trách cứ người chiến hữu đã liều lĩnh hành động , mà cô nàng nghĩ cách khác.

Đây là một người lương thiện. Tần Khoảng Không hiểu lòng tốt này của cô, nhưng cô lại cho rằng hắn yếu đuối không có khả năng.

 [Hãy yên tâm đi. ]

Xong xuôi rồi, Tần Khoảng Không nghiêm túc nhìn chằm chằm vào kiến ​​thức trên bảng đen. Mặc dù đã có một hệ thống hóa ảnh Naruto nhưng nghiên cứu vẫn phải được nghiên cứu. Quả cầu lửa bắn vào miệng cũng không thành một bộ phận bọc thép.

Hải Bộ Sa trong lòng thực sự bất an , cuối cùng tiếng chuông reo của giờ nghỉ trưa cũng vang lên.

Cô chỉ muốn rời khỏi lớp học một cách nhanh chóng, nhưng cả cửa trước và cửa sau đều bị khóa bởi những người trong lớp . Tất cả khoái chí nhìn về phía Thủy Dã Không , giống như một anh đấu kiếm La Mã cổ đại yếu ớt đấu lại với một vệ binh kiên cường .

 " Người muốn nhìn lại mình trong điện thoại không ?" chúng ta sẽ làm cho ngươi.

 "Thủy Dã Không lần này phải bị đánh cho phế thì thôi."

 Hải Bộ Sa biết bọn họ không phải nhìn vào mình , nhưng cô vẫn sợ hãi và rút lui về phía sau .

Ở phía sau đấy cô sợ hãi với lo lắng tột độ , Thủy Dã Không bước trước những bước chân kiên định bao quanh anh là đám học sinh cặn bã.

 Thủy Dã Không cao 1m73, một chiều cao không phải là thấp ở trong trường nhưng 2 tên trong số những tên bắt nạt hắn lại cao hơn hắn đến tận tám thước.

" Khốn kiếp , Nếu bây giờ người chịu khuất phục và xin lỗi ta , thì chúng ta có thể miễn cưỡng đánh nhẹ người."

 "Hoành Xuyên đang nói cái gì vậy? Đánh hắn rồi bắt hắn quỳ trên đất không phải được rồi sao."

 " Được thôi." Thủy Dã Không gật đầu nghiêm túc và đồng ý với những gì mấy tên đó nói. "Hãy tới đây nào ."hắn nói.

 "Hà?"

Thủy Dã Không dơ cùi trỏ đánh vào người Hoành Xuyên , rồi cho một nắm đấm vào lưng bụng bên trái nhanh chóng hạ gục hắn.

 "Này!"

Tất cả đều cảm thấy tình hình không ổn .

" Hoành Xuyên !"

"Đồ khốn!"

Những tên khác đều xông lên lao vào đấm đá Thủy Dã Không tới tấp , thậm chí có tên còn cầm luôn cả một băng ghế

 Thủy Dã Không nhìn thấy cảnh nguy hiểm mà mình đang phải đương đầu . Hắn hét lên, sau đó cả hai tay nắm chặt thành dơ nắm đấm lao vào phía đám đông.

 Hắn sử dụng Chuck lạp , và tập trung toàn bộ Chuck lạp ở nắm tay và chân .

Dưới sự mạnh mẽ của lực cường đích , nắm đấm của Thủy Dã Không tạo ra một cường lực to khủng khiếp anh ta trợn to mắt nhãn cầu như muốn bật ra khỏi mắt. Người bị đánh kẻ bị đấm nằm la liệt ở trên đất. Tên béo khoe cầm bằng ghê lúc nãy chân bị quắp ra sau . Đám đông rên rĩ.

Dạ dày, vai và lưng, những nơi không gây thương tích chết người là mục tiêu mà Thủy Dã Không sử dụng để tấn công. Trong chưa đầy nửa phút, hắn đã hạ gục tất cả và người la liệt là người chúng vừa kêu đau vừa rên rỉ.

"Hải Bộ Sa." Thủy Dã Không đi lại về phía cô ,nắm lấy tay cô. "Đi!" hắn nói:

Nhìn thấy Thủy Dã Không và Hải Bộ Sa đã khuất đi , đám học sinh kêu la thảm thiết và chúng kháo với nhau Thủy Dã Không hôm nay không được bình thường đấy , đừng dại gì đụng vào hắn.