"Lộc cộc"
Chiếc xe buýt đang đi trên một con đường quanh co, xung quanh là rừng rậm hai bên lộ ra những vách núi dựng đứng đồ sồ, con người phải mất mấy ngàn năm mới có thể khai phá núi non, bắc cầu qua sông làm thay đổi thiên nhiên.
Trong thời hiện đại, Đảo Quốc cũng có thời kỳ điên cuồng xây dựng cơ sở hạ tầng, phát động thi công trên toàn quốc gia, nhờ công lao của một đám đàn ông năm đó, Đảo Quốc mới có đường cao tốc và mạng lưới đường sắt.
Trên đường cao tốc từng chiếc ô tô luớt qua nhanh như bay, lúc ngang qua nhau còn phát ra cả tiếng gió.
Trên xe buýt không có nhiều người, chỉ khoảng mười người, trong đó hơn một nửa người đều là thành viên của một nhóm phụ nữ.
Trong lúc xe đang lắc lư mà nhìn điện thoại thì rất đau đầu, nói chuyện thì không còn chủ đề để nói, chỉ có thể tựa vào ghế ngồi mà ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại nghỉ ngơi chưa được mấy phút bọn họ đều kích động mở mắt ra, vốn dĩ họ không có ý định ngủ.
Máu tươi đang sôi trào trong cơ thể họ, tối hôm qua đám thần tượng vì phấn khích mà không ngủ được, đến sáng hôm sau tinh thần của họ vẫn vô cùng phấn chấn, được đi đến Tokyo trong truyền thuyết sao có thể làm ngơ được, bọn họ hưng phấn đến nổi muốn lăn qua lăn lại.
Tuy nhiên muốn đi đến đô thị phồn hoa cũng không phải dễ, bọn họ định trước là phải gặp trắc trở.
"Hừ, thật phiền" Một người đàn ông tướng mạo hung ác đang dựa vào cửa sổ lườm đám thần tượng một cái nói: "Cái tên ngây ngô ấy sau khi đến Tokyo, chậc chậc..."
"Khéo khi đến quán rượu lại có thể gặp bọn họ"
Tiếng cười dung tục của hai kẻ bỉ ổi vang lên, đây là tiếng cười của hai kẻ hung ác đến quận Akita tìm bảo vật.
Sau khi cười đểu xong, bọn họ nhìn quận Akita mà cười khổ, bọn họ lần này đến đây không thu hoạch được cái gì cả.
"Phía trước là một khu phục vụ, quý khách có thể đến đó để giải quyết vấn đề của mình"
Xe buýt chỉ mới chạy tới huyện phía nam, cách Tokyo còn rất xa.
Lãnh thổ của Đảo Quốc không rộng, nhưng từ nam đến bắc cũng đủ dài, hơn nữa giá xe buýt đường dài cũng không mắc bằng vé máy bay trong mùa ít khách.
Tài xế duỗi lưng một cái, mở chai nước uống để giải khát, sau đó ngồi trên ghế nhàm chám lướt điện thoại, hắn đã lái xe qua con đường này hơn mười lần rồi, chưa từng xảy ra vấn đề gì, rất ổn.
Khi xe dừng lại ở khu phục vụ, các cô gái nghèo mở cốp để đồ dưới xe buýt ra, tìm vali của mình.
Trong vali có quần áo, đồ dùng cá nhân và một vài đồ ăn vặt để ăn trên đường.
Đa số đều là mì tôm, nếu tương lai có thể trở thành người nổi tiếng thì lúc này chịu khổ chút cũng rất đáng.
Nghĩ lại cảnh cả đám chen chúc trong một phòng nhỏ, mỗi ngày phải ăn mì tôm, cơm mù tạc sống qua ngày, các cô gái càng có thêm động lực nhảy vào hố lửa.
"A, tôi quên mang cơm."
Một thần tượng mở balo của mình ra kêu thảm, trong túi toàn là quần áo đẹp, đồ trang sức, mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí còn có gấu bông ôm khi ngủ nhưng lại không có đồ ăn.
Câu nói người đẹp không cần ăn uống chỉ cần ăn sương uống gió cũng chỉ là trêu chọc, không ăn cơm đồng nghĩa với chết đói.
"Chỗ này của tôi còn có chút đồ ăn"
Ishizaka muốn tạo quan hệ tốt với mọi người, đều cùng nhau đến Tokyo để phát triển thì nên hỗ trợ lẫn nhau.
Mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, cô mở khóa kéo ra, tìm đồ ăn vặt mua ở quận Akita.
Dạ Dạ Tử ở trong siêu thị đã cố ý mua nhiều đồ ăn vặt, chỉ sợ đồ ăn ở Tokyo sẽ đắt hơn quận Akita, trước khi trở nên nổi tiếng cần phải tiết kiệm tiền.
"Kỳ quái, đồ ăn dấu ở đâu rồi, trong này cũng không có à..."
"A, đã tìm được."
Lấy bánh mì đưa cho cô gái kia, mặt Dạ Dạ Tử có vẻ mê man.
Khi thò tay vào túi cô cảm thấy có cái gì đó lạ lạ, rất kỳ quái, như thể thiếu mất một cái gì đó rất quan trọng.
Cô dường như nhớ lại cái gì, lại thò tay vào túi tìm kiếm, càng tìm sắc mặt càng không tốt.
"Không đúng, Tinh Thạch của tôi đâu."
Thần tượng nhận lấy bánh mì cảm tạ một tiếng, hỏi: "Tinh Thạch gì?"
"Chính là một khối Tinh Thạch màu hồng nhạt, lúc trước tôi nhặt được ở công viên, hôm qua tôi đã để Tinh Thạch vào trong túi nha"
"Không có ấn tượng" Đồng bạn lắc đầu, đối với khối Tinh Thạch kia không có ấn tượng gì, "Hay là cô làm rơi nó ở trong phòng rồi"
"Không có khả năng, tôi lúc nào cũng kiểm tra nó, sẽ không sai..." Dạ Dạ Tử bất chấp hình tượng vò đầu bứt tai, "Sẽ không rơi ở quận Akita đấy chứ"
Người nói vô tâm người nghe có ý, sau khi nghe nói thế Dạ Dạ Tử liền nhanh chóng chạy vào trong xe buýt.
"Hả?"
Hai người đàn ông đang ngồi trên xe buýt gặm cơm nắm mang theo liền liếc mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt tràn đầy kinh dị, mừng rỡ, không dám tin.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì, Tinh Thạch màu hồng nhạt, huyện Akita?
Đó không phải là vật mà bọn họ đang đau khổ tìm kiếm sao.
"Cô gái nhỏ, Tinh Thạch màu hồng mà cô nói có phải là cái này không" Một người đàn ông đang ở cửa sổ xe chợt nghiêng người ra, trên tay cầm di động, trên màn hình là một viên Tinh Thạch màu hồng.
"A" Bị người đàn ông xa lạ hỏi Dạ Dạ Tử hoảng sợ rụt bả vai lại, sau khi nhìn vào màn hình liền yếu ớt gật đầu: "Đúng là giống với cái này, nhưng mà lớn hơn một chút"
"Chính là cái này, khụ khụ" Ho khan một tiếng, người đàn ông lạ lẫm liền cười lên "Không có gì, xin lỗi đã hù cô, tôi là một nhà địa chất, nghe cô nói đến Tinh Thạch màu hồng liền hứng thú"
Chỉ là nhìn bộ dạng hung ác của hắn, thấy thế nào cũng không giống một nhà địa chất, giống người giám sát mỏ chỉ biết ức hiếp người khác hơn.
"Đây là loại đá tên Vayoran có chứa thép crom, là tên khoa học, cô nhặt được ở Akita sao?" Thuận miệng thêu dệt vô cớ, đương nhiên phải lấy một cái tên khoa học rồi.
Bọn hắn đi một chuyến đến đây lại hạ bút thành văn nói dối.
"Hóa ra nó gọi là Vayoran sao?"
Dạ Dạ Tử mờ mịt gật đầu, cô không biết gì về nham thạch cả, bây giờ nghe người khác nói liền có chút ngộ ra gật đầu.
"Đúng vậy, do địa chất đặc biệt, nên đá này chỉ có ở Akita thôi, gần đây loại khoáng thạch này mới được phát hiện ra, tôi đi một chuyến này cũng là muốn tìm xem một chút, nhưng mà lại không tìm thấy gì cả" Nếu lúc này có thể lấy ra cái bằng chứng minh hắn là nhà địa chất thì càng đáng tin hơn.
"Thật không nghĩ tới, cô lại có nó nha, không biết cô có thể nhịn đau bỏ đồ yêu thích bán lại cho chúng tôi hay không, chúng tôi sẽ đưa ra một cái giá hợp lý, dù sao cô cầm viên đá này cũng vô dụng, nó chỉ có giá trị với các nhà địa chất thôi"
"Yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ cho cô một cái giá hợp lý, đại học địa chất Guma của chúng tôi rất có tiền đấy"
Dạ Dạ Tử mặt có chút mê man, khuôn mặt của Ryoko Shigeda cũng trầm xuống, đây đúng là nói hưu nói vượn, Tinh Thạch của Dạ Dạ Tử đã mất, cô còn không biết nó ở đâu đấy.
Nhà địa chất cái gì, rõ ràng là con sói thấy lợi đỏ mắt.