Bị Trung Tỉnh Ty cung kính tiễn rời đi, Bạch Thạch Liêu đứng ở trước cửa phụ nhìn sang phía phòng ngủ của ông già.
Ông già này không biết có bao nhiêu tài thần thông quảng đại, lúc còn trẻ ông ta đã đánh bại đông đảo thành viên trong gia tộc Bạch Thạch để trở thành người thừa kế. Sau chiến tranh lại còn nhân cơ hội bắt tay với quân đội Mỹ, khuếch trương sản nghiệp của mình, cùng với quân đội Mỹ liên kết với quân đội Đông Bắc trở thành nhân vật quan trong.
Bây giờ bất động như khúc gỗ, vậy mà không biết từ đâu lại liên lạc được với lực lượng siêu tự nhiên.
Vận khí của ông già này cũng tốt thật, hoàn toàn như gió thổi sóng nâng.
Ây zà, chung quy cũng tại mình sinh ra sai niên đại, sinh vào đúng thời kỳ kinh tế suy thoái, nếu như sống đúng trong khoảng thời gian sóng cao gió lộng kia thì có lẽ làm cho gia tộc thành đế chế rồi.
"Không thể để cho chúng ta đi gặp cha một chút sao?" Bạch Thạch Liêu nghiêm túc hỏi.