Khi Ellen tháo mặt nạ vàng của xác ướp xuống, ngài quý tộc Ai Cập cổ đại, người không biết đã ngủ bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã lộ mặt thật của mình.
Xác ướp được quấn chặt, da trên mặt bị rạn nứt, đen sì, giống như một tấm da co lại.
Mắt của hắn được lấp đầy bằng nhựa cây đen sì, trong lỗ mũi nhét đầy cuộn vải.
Điểm nhấn mạnh trên khuôn mặt anh ta chính là miệng đầy răng nanh, điều này khiến Ellen nhớ đến những chiếc răng còn dang dở của bức tượng đá ngoài cửa.
Một mùi vị chua chát bay vào mũi của Ellen.
Một mùi hôi thối, hương vị của bùn đất cũ, mùi vị của cái chết.
Ellen không thể không nín thở.
Nancy cảm thấy chóng mặt, và cơ thể gần như không thể duy trì sự cân bằng.
Hai chân cô mềm nhũn ra, ngã trên mặt đất.
Ellen nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, và đút cho cô thuốc giải độc đã dự trữ sẵn.
« Này- thật là khó uống ! Cậu cho ta uống cái gì vậy ? » Mùi vị kinh khủng, Nancy không khỏi phát ra một tiếng nôn ọe.