Sau khi Daisy và Luân quay trở lại. Ông Owen chính thức nói lời chia tay với gia đình của ông Weasley.
"Ellen, chúng ta phải thường xuyên liên lạc với nhau đó. Tuy nhiên con cú mèo nhà ta hơi già một chút cho nên bạn đừng trả lời thư ngay lập tức mà hãy để cho nó nghỉ ngơi một lát."
Ron lưu luyến không nỡ từ bỏ người bạn nhỏ mới kết giao của mình. Người bạn này thật sự rất tuyệt vời.
"Được rồi, Ron." Ellen ứng phó qua loa với người bạn có niềm đam mê rất lớn.
Trên đường đi về tâm trạng của Ellen hết sức phức tạp. Một mặt anh rất chờ mong. So với việc đi đến góc đối diện hẻm thì anh ta chờ mong những công năng của hệ thống đại học. Giống như việc mua một món đồ chơi đã muốn mua lâu rồi nhưng cứ nhịn mãi, rồi loay hoay rất lâu mới chịu đi mua.
Huống chi, hệ thống đại học này tương lai chắc chắn sẽ tạo thêm nhiều màu sắc cho cuộc sống của anh.
Khi về đến nhà, điều đầu tiên mà vợ chồng Harris quan tâm đến cây chổi bay đắt tiền mà là quan tâm đến cậu con trai bé bỏng của họ.
"Ellen, ba biết con thật sự rất thích đọc sách, nhưng ba không nghĩ tới đột nhiên con lại trở nên tài giỏi như vậy!" Ông Harris nhớ lại những thói quen thường ngày của con trai và nhớ lại những lúc đọc sách của Ellen và những tác giả mà anh đã đọc qua cũng rất nhiều.
"Ellen, bình thường lên lớp từ trước đến nay chưa từng thấy bạn lợi hại đến như vậy, mà những điều này em cũng chưa từng học chưa từng gặp thì làm sao em có thể trả lời hết được những câu hỏi này?" Luân có một chút ngạc nhiên, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nhận thấy được điều này rằng so với mình thì em trai lại là một thiên tài bẩm sinh.
"Ellen, con đã làm sao làm được những điều này?" Bà Harris vuốt lên tóc của con trai.
"Mẹ ơi, bình thường anh cũng rất thông minh, chỉ là anh không biểu lộ ra bên ngoài mà thôi, bình thường chỉ có anh trả lời những câu hỏi của con, anh Luân thì không thể cho nên con nghĩ anh hoàn toàn có thể làm được điều này." Emily tin vào anh trai của mình vô điều kiện, thế nhưng cô không nghĩ tới họ đang khó chịu với câu hỏi của cô và giả vờ như không biết nó.
"Ba không nghĩ rằng Ellen sớm biết trước đáp án. Vì cuối cùng Ellen không thể tự mình đi đến góc đối diện hẻm và những vấn đề này cũng không có ghi lại trong những cuốn sách của phù thủy, vậy là do trường Muggle dạy con sao?" Ông Harris dùng hai tay kéo mặt Ellen một cái sau đó vỗ vỗ vào mặt anh ta.
"Ellen, từ lúc nào em trở nên lợi hại như vậy? Khi đến trường em nên cố gắng vượt qua Luân để cho em ấy biết thế nào là lễ độ." Chị cả Daisy thường xuyên bị Luân chế nhạo về thành tích, mặc dù cô học tập ở Ravenclaw, nhưng so với học sinh xuất sắc như Luân thì vẫn có một khoảng cách nhất định, càng ngày cô càng tập trung hơn vào sở thích của mình.
Ellen vẫn im lặng, vì khi vừa đến nhà anh đã nghe thấy lời nhắc nhở từ phía hệ thống đại học.
Là một giọng nói nữ đầy thanh tao kỳ ảo vang lên: "Xin chúc mừng bạn, đã hoàn thành nhiệm vụ thử thách người mới và giành được phần thưởng siêu cấp thành công. Bây giờ hệ thống đại học sẽ ban thưởng cho bạn một quyển "Sách lược ứng dụng ma chú."
"Xin hỏi, bạn có muốn rút thưởng không?"
"Đương nhiên muốn." Ellen nghĩ hệ thống này có phải bị lỗi vấn đề gì không, ai mà có thưởng nhưng lại không muốn nhận thưởng.
Sau đó trong tâm trí anh xuất hiện một chiếc bàn xoay khổng lồ với bảy sắc màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, xanh lá. Diện tích tương ứng của bảy màu cũng giảm dần, con trỏ bằng đồng nằm ngay trung tâm của chiếc bàn xoay.
"Bắt đầu quay thưởng." Con trở quay nhanh. "Dừng lại!" Nó chỉ vào diện tích màu tím đây cũng là màu có diện tích nhỏ nhất.
"Chúc mừng bạn đã may mắn." Ellen nội tâm tràn ngập niềm vui như chú chim sẻ đang ríu rít. Tuy vị trí màu tím có diện tích nhỏ nhất nhưng phần thưởng là lớn nhất.
Một rương kho báu màu tím hiện ra. "Mở", rồi xuất hiện phía trên một dòng chữ màu vàng.
"Đã gặp qua là không thể quên!" Ellen ngạc nhiên hỏi hệ thống, "Chính là sẽ nhớ tất cả những gì mà bạn đã từng gặp sao?"
"Đúng vậy, như hiện tại khi bạn gặp qua những thứ cơ bản là không thể quên, nó cho phép bạn nhớ thật kỹ bất cứ văn bản nào mà bạn đã xem qua."
"Nó chỉ dành cho văn bản thôi sao? Có bao gồm chữ tượng hình không?"
"Có, miễn là nó đáp ứng những tiêu chuẩn cơ bản của văn bản, thì điều không có vấn đề gì."
Đây là một năng lực rất thiết thực đối với Ellen nhất là khi sắp tới anh ta sẽ đến Hogwarts. Ellen vô cùng hiểu rõ điều này vì nó có thể giúp anh tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
"Có lẽ do chúng ta đã ít chú ý đến con, vì vậy ba cũng không biết rằng con ưu tú rất nhiều so với những gì mà chúng ta biết!" Ông Owen cầm chặt tay của Ellen tỏ vẻ tự trách bản thân.
"Ba, con thật sự rất thích đọc sách, vì trí nhớ của con rất tốt. Đối với những từ trên giấy, chỉ cần xem mấy lần thì con có thể nhớ toàn bộ. Mặc dù mọi người không phát hiện nhưng kỳ thật con cũng thỉnh thoảng liếc nhìn qua sách giáo khoa của chị và anh trai.."
Ellen dựa theo những ký ức sai lầm của ba mình mà nói ra lời giải thích mất nửa ngày suy nghĩ ra của mình.
"Wow, thật sự khó tin." Emily đã vội vã chạy về phòng và sau đó "Đùng đùng đùng" chạy ra ngoài một lần nữa.
"Anh trai Ellen, hãy thử với quyển sách này, hãy chúng mình điều đó với mọi người." Emily cố gắng ôm chặt một cuốn sách.
"Bộ sưu tập thơ và Đậu Hà Lan." Ellen, từng nghe qua quyển sách này nên anh cũng có chút hứng thú mở bìa sách ra nhìn.
Sách nói về "Huyền Thoại Ba Anh Em". Emily đã lật đến câu chuyện dài nhất trong cuốn sách.
Ellen nhanh chóng nhìn sơ qua câu chuyện, và cảm nhận được rằng những văn bản đang di chuyển vào trong đầu của mình.
Ellen đưa cuốn sách cho Emily, "Trước kia, có ba anh em đang đi trên một con đường quanh co yên tĩnh. Bầu trời thì cũng đã sắp đến hoàng hôn. Bọn họ đi mãi, đi mãi và đến một bờ sông. Vì nước rất sâu nên cũng không có cách nào đi qua, nó rất nguy hiểm để bơi qua. Nhưng mà, cả ba anh em đều tinh thông phép thuật, giờ cây đũa phép thuật lên, trên dòng sông nguy hiểm này liền xuất hiện một cây cầu bắc qua. Và khi họ đi đến trung tâm của cây cầu đột nhiên xuất hiện một người mang áo trùm kín đầu chặn đường họ..."
Người nhà của Ellen quả thật đã bị sốc. Có thể nhìn thấy được từ sự phấn khích Emily như chú chim sẽ tung tăng trong từng động tác. Tuy câu chuyện xưa này có số lượng từ không nhiều lắm nhưng Ellen đã đọc hết tất cả những chữ có trong đó không sót một từ nào.
Thật bất ngờ, khi mà người tiềm năng nhất trong nhà lại là một người bình thường đó là Ellen.
"Lão tam một mực về sau sống đến già, cuối cùng cũng cởi bỏ tấm áo tàng hình giao cho con trai của ông ấy, sau đó gặp mặt thần chết như một người bạn cũ, bản thân cũng đã bình ổn, ta cũng đã hạnh phúc và rời khỏi thế giới."
Ellen thuận lợi đọc hết tất cả những từ trong câu chuyện xưa, nhìn về phía bà Harris đang rất phấn khích nói: "Mẹ, con khát nước."
"Ôi, đường nhiên rồi. Ôi, con yêu, con đã nói lâu như vậy mà!"
Mặc dù bà Harris rất phấn khích, nhưng bà vẫn có thể sử dụng thuần thục cây đũa phép thuật của mình thi triển ma chú im lặng.
Âm nước tự động bay vào bồn rửa tay, sau đó nước trong vòi tự động chảy xuống. Ấm nước tự động bay đến bếp, và ngọn lửa dưới bếp tự động cháy lên hừng hực.
"Giống như Mai Lân, Ellen, con thật sự khiến cho mẹ thật tự hào." Bà Harris âu yếm chạm vào đầu của Ellen.
"Cũng đã muốn rồi, mọi người chắc cũng đã đói bụng, Daisy, mau đến giúp mẹ. Mẹ nghĩ sẽ làm thật nhiều món phong phú như: thịt bò thận phái, thịt dê, bánh pudding..."
Bà Harris nhanh nhẹn đi vào bếp, và Daisy cũng vòng qua Ellen một cái để xác nhận.
Owen và Luân vây quanh cây chổi bay "Hải Vương Tinh", thao thao bất tuyệt nói về phương pháp bảo dưỡng cây chổi.
Ngay cả những phù thủy thuần túy cũng không thể nào cưỡng lại sức hút của cây chổi bay này?
Ngay cả Ellen, người có sự kết hợp dung hòa những ký ức cũng rất hào hứng với môn thể thao này.
Đặc biệt là khi bản thân đã cảm nhận được sự thoải mái khi sử dụng câu thần chú đệm trên cây chổi tuyệt vời này.
Em gái Emily vẫn còn vây quanh Ellen để hỏi về điều này về điều kia, cô nghĩ anh trai của mình còn thần kỳ hơn cả phép thuật.
Sau khi đã ăn uống xong, nằm trên giường trước khi đi ngủ. Ellen đã không thể không nghĩ đến:
"Thật là một ngày tuyệt vời. Mặt khác, người em gái thân nhất của mình đã nghĩ về mình là người giỏi nhất!"