"Có người gọi tôi sao?"
Đường Lăng hỏi câu này sau hơn mười giây cũng không thấy ai trả lời, quang cảnh vô cùng yên tĩnh.
Không phải bọn họ sợ Đường Lăng mà vì hiện tại trong tay Đường Lăng có cá tinh quang U Minh, đó là món hời lớn, cho nên ai cũng chỉ đứng yên quan sát không muốn là người đầu tiên xuất đầu lộ diện.
Đường Lăng cũng không nóng nảy, chỉ là nụ cười lại có ý vị không rõ ràng, nhìn thật sâu vào mắt Ưng Mâu, sau đó từ trên quần áo rách nát lấy ra một mảnh vải, từ từ lau sạch vết máu trên người.
Mọi người vẫn trầm mặc quan sát.
Chỉ có cô gái nhỏ quét dọn boong tàu nhìn Đường Lăng như vậy không nhịn được hít một hơi lạnh: "A, bị Cực Quang đánh, anh ta nhất định là rất đau"
Lúc này, cô gái nhỏ đang đứng trước người tên là Cực Quang, nhìn vị Cực Quang đại nhân này có thể nói là ôn nhu hiền lành như gió mùa xuân, một người đàn ông nhã nhặn, lịch sự.