Hôm nay.
Xế chiều bến cảng Hắc Ám đã bắt đầu mưa.
Đây là một cơn mưa phùn hiếm hoi trên bờ biển, dày đặc, dày đặc đến tịch mịch.
Những người ở lâu trên bờ biển đều biết, cho dù là bước vào thời đại Tử Nguyệt, ở bờ biển này cũng rất khó có được cơn mưa dày đặc đến thế này, vẫn luôn là mưa nhỏ.
Bởi vì mưa trên bờ biển đều là từng cơn.
Nhìn chằm chằm màn mưa phùn ngoài cửa sổ, trong mắt Đường Long tràn đầy thâm tình, lại có một loại thỏa mãn, còn có một tia bất an cùng khó tin được, nhìn Bỉ Ngạn đang ở bên cạnh.
Bỉ Ngạn rất yên tĩnh, dường như đã trở lại là một thiếu nữ lạnh lùng không thích nói chuyện như trước kia.
Nhưng không hiểu sao, Bỉ Ngạn thế này khiến cho Đường Long cảm thấy yên tâm.
Huống chi, lúc này Bỉ Ngạn đang rất cẩn thận, nhẹ nhàng gấp ra từng mảnh gỗ đã đâm vào lòng bàn tay Đường Long ngày hôm qua, sau đó từng chút bôi thuốc lên, lại lấy thêm băng vải sạch băng bó lại vết thương cho Đường Long.