"Đường, Đường Lăng?" Lục Tiểu Hoa ngẩng đầu.
Cô là người hướng nội, khi kích động sẽ hay nói cà lăm, trong mắt rõ ràng có sự vui vẻ, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Đường Lăng bởi vì chuyện của thuyền nhỏ nên có tiếp xúc với Lục Tiểu Hoa một lần.
Anh không biết nhiều về Lục Tiểu Hoa, nhưng anh biết "mặt đơ" của Lục Tiểu Hoa, vì vậy anh không quan tâm đến sự thờ ơ của cô, chỉ đưa bánh răng cho Lục Tiểu Hoa.
"Mũ phớt không mất tích, mà là chuẩn bị cùng tôi hợp tác làm một kế hoạch, trong kế hoạch này, cô cũng quan trọng, muốn tham gia không?"
Nụ cười của Đường Lăng rất chân thành, Lục Tiểu Hoa hơi ngẩn ngơ nhìn Đường Lăng.
Một lúc sau, cô nói: "Vậy, vậy được, anh, anh muốn làm sao để tôi mất tích?"
...
Thời gian trên biển chắc là rất lãng mạn.
Ít nhất là trong thời kỳ tiền văn minh, những người không phiêu bạt trên biển quanh năm thì đều ảo tưởng như vậy.
Nhưng trong thời đại Tử Nguyệt, đừng nghĩ như vậy.