Nghe thấy lời của Đường Long, Đường Lăng tức giận đến nỗi nhảy dựng lên từ tảng đá.
Đường Long nhìn Đường Lăng và nở một nụ cười: "Có phải ngươi lại muốn chiến đấu với ta nữa không?"
Đường Lăng ban đầu muốn trực tiếp ra quyền, nhưng không biết tại sao nhìn vào Đường Long, anh bỗng nhiên nở nụ cười: "Không phải. Ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, ngươi nói đúng, cô ấy nên có được sự tự do."
"Nhưng nếu một ngày nào đó, ta xác định được tâm ý của mình, cô ấy cũng xác định được tâm ý của cô ấy thì sao?"
" Điều này với việc ta vẫn thích nàng ấy lại có liên quan gì ư?" Đường Long hỏi lại Đường Lăng.
Đường Lăng nghẹn lời, đúng vậy, có liên quan gì đâu ?
"Bất quá, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ cố gắng không thích cô ấy nữa. Mặc dù, có lẽ ta căn bản là làm không được?" Đường Long nhìn lên bầu trời đầy sao ở đằng xa, kỳ thật hắn vẫn luôn nhớ đến cô ấy.