Đêm mưa đó, sau khi mất đi người thân, Đường Lăng bắt đầu học cách chạy trốn.
Cho nên, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể dũng cảm khi đối đầu với tình thân được đây? Nếu có thì chắc cũng là vì họ sử dụng các phương pháp khác nhau để trấn áp những sự đau đớn mà thôi.
Thứ ta trốn tránh chính là ký ức, điều anh sợ nhất là những ký ức hạnh phúc. Bởi vì nó sẽ khiến mọi người luôn mong muốn sống mãi trong quá khứ, sau mỗi lần tỉnh táo thì đều phải vượt qua một sự đau đớn vô cùng lớn để thực sự trở lại với thực tế. –Đường Lăng.
Thời gian kể từ khi anh gặp Đường Long đến bây giờ đã là ba ngày.
Vết thương bên ngoài đã ổn, nhưng nỗi đau trong tim vẫn chưa lành.
Trong ánh nắng buổi sáng, Đường Lăng đang ngồi trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi sáng của cảng bóng tối cũng không phải là buổi sáng của khu định cư ở khu vực an toàn số 17.