Hoàng hôn bến cảng Hắc Ám.
Một con đường gần bờ biển.
Có gió biển mát mẻ, và một buổi chiều say lòng người.
Có các cửa hàng thú vị, xe đẩy hàng bán quà ăn vặt.
Có người yêu kéo tay nhau tản bộ, có lão nhân đứng hóng gió biển.
Mọi thứ đều bình yên lạ thường.
Cuối con đường này chính là lối vào của khu buồng nhỏ trên tàu.
Thời gian của Đường Lăng rất gấp gáp, trước khi ra cửa còn mặt dày mày dạn mượn Đinh Linh hai mươi Hắc Phong tệ, hứa hẹn sẽ trả lại cô bé hai mươi mốt Hắc Phong tệ mới có tiền để ngồi xe.
Dù sao thì khu boong tàu lớn như vậy, đi bộ bằng hai chân người, có khi Đường Lăng sẽ dành hết một giờ của mình để đi bộ.
Nhưng dường như Bỉ Ngạn vô cùng hiếu kỳ với mọi thứ, trên đường ngồi xe cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, còn rất tò mò với loại hình đặc sắc này của bến cảng Hắc Ám, loại xe giống như xe buýt của thời tiền văn minh này, bất quá bị biến đổi thành màu sắc của biển cả.