"Y đới vị khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy"[1] Ông chủ Hoàng khoa trương ngâm một câu, xuất hiện trong cửa tiệm Sân Si Lâu.
[1] Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hối tiếc.
Vì người đáng khiến mình tiều tuỵ.
--- Hai câu thơ trong bài thơ Điệp Luyến Hoa.
Thanh âm lớn đến mức người cách nửa con phố cũng có thể nghe thấy.
Đinh Linh, Leng Keng bỗng nhiên nhìn thoáng qua, sau đó quay tròn chạy đến bên cửa sổ, lớn tiếng hét lên "Ông chủ, chúng tôi đã nấu cho ông một ít cháo, ông không ăn sao?"
"Không ăn, ta không có tâm trạng ăn, lòng ta đã bị nhớ nhung chiếm lấy toàn bộ." Ông chủ Hoàng thở dài một tiếng, thanh âm vẫn lớn như cũ.
"Ông chủ, chúng tôi lo lắng cho ông." Đinh Linh và Leng Keng cố gắng làm ra vẻ nghẹn giọng, yếu ớt dựa vào bên cửa sổ, nhưng thanh ấm vẫn không hề nhỏ hơn của ông chủ Hoàng.