"Dục, em nên nghỉ ngơi đi." Một chàng thanh niên trông gần giống như Dục lúc này đã bước vào phòng.
Anh ta đứng trước cửa sổ, nhìn về phía ngọn lửa xa xăm, lắng nghe âm thanh khốc liệt của trận chiến, và không hề buồn ngủ.
"Em phải rời đi với anh vào ngày mai. Anh nghĩ rằng tốt nhất là em nên nghỉ ngơi để giữ sức cho ngày mai." Chàng trai trẻ không hề nhận được phản ứng từ Dục, nhưng anh ta không hề tức giận mà chỉ kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống, rất kiên nhẫn nhìn Dục.
Nhà của gia tộc Qua Đinh mặc dù nằm trong nội thành, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với quảng trường vinh quang. Cho nên, đứng ở đây liệu có thể nhìn thấy được gì đây?
"Anh, cho em một điếu thuốc." Cuối cùng Dục kéo rèm cửa lên và quay trở lại phòng.
Người được Dục gọi là anh trai sửng sốt khi nghe yêu cầu của Dục, nhưng cuối cùng anh ta không hỏi gì mà lấy một điếu thuốc ra và đưa cho Dục.