"Lang Hoa."
Sau tiếng gọi khẽ là tiếng sứ vỡ lanh lảnh.
Lục Anh hoàn toàn giật mình, mở mắt ra, đập vào tầm mắt là khuôn mặt tái nhợt của Mẫn Giang Thần.
"Sao muội lại ở đây." Ánh mắt Lục Anh sâu thẳm, lập tức sửa sang lại y phục.
Mẫn Tử Thần vừa vặn vén rèm tiến vào, thấy tình hình như thế lập tức nói: "Là ta, là ta bảo muội ấy đến." Hắn quả thực không đành lòng nhìn muội muội ngày càng tiều tụy, suy nghĩ không bằng tìm một cơ hội để muội muội và Lục Anh nói mấy câu, nói không chừng tất cả sẽ có kết quả.
"Muội…" Mẫn Giang Thần không biết nói gì, siết chặt góc váy, muốn nở một nụ cười thoải mái, nhưng không ngờ mắt ửng đỏ, nước mắt đã đầy hai má.
Lục Anh nhíu mày, hắn không phản cảm với Mẫn Giang Thần, nhưng nhìn thấy Mẫn Giang Thần thút thít ăn năn hối hận, trong lòng hắn không khỏi mâu thuẫn, trong đầu hiện lên bóng dáng Lang Hoa ở sông Tiền Đường và trên chiến trường.