Từ lão phu nhân hận không thể lập tức bịt miệng Từ Chính Nguyên lại.
Bọn họ là vụng trộm tìm Lưu tướng giúp đỡ, làm sao có thể nói ra ở trước mặt mọi người.
"Ta hỏi bà… chỗ mà người Lưu gia sắp xếp cho chúng ta ở đâu?"
Từ Chính Nguyên vô cùng gầy gò, tóc tai rối bời, giống như ma quỷ ban đêm, khiến cho người ta liếc mắt nhìn liền sởn gai ốc. Đến Từ lão phu nhân cũng có chút sợ hãi, bà ta sợ Từ Chính Nguyên không màng gì cả lại nói ra cái gì.
"Đừng tưởng rằng ta không biết," Từ Chính Nguyên nói, "Lưu gia bọn họ còn nợ chúng ta bạc, năm ngàn lượng bạc, phụ thân còn chưa qua đời, bà đã đem ngân phiếu cho ông ta, nếu không nào có ông ta ngày hôm nay."
"Nói xằng bậy gì thế," Từ lão phu nhân trợn mắt, "Ngươi đúng là điên rồi."
"Ta không điên," Từ Chính Nguyên nói, "Mẫu thân nói xem rốt cuộc tại sao Lưu tướng… phải giúp đỡ? Còn không phải là bởi vì… bí mật như vậy… đúng, chúng ta đến Lưu gia… kêu bọn họ trả… trả lại cho chúng ta…"