Hứa thị lảo đảo ngã xuống đất, ngẩng đầu lên thấy dụng cụ tra tấn khắp phòng, hai ngục tốt hung thần ác sát đứng ở đó.
Trong phòng đầy mùi máu thịt thối rữa.
Hứa thị không khỏi rùng mình.
Căn phòng như này bà ta không thể quen thuộc hơn nữa, ở trong đại lao Hoàng Thành Ti bà ta đã bị hành hạ sống không bằng chết.
Không ngờ bà ta lại đến đây một lần nữa.
Nhưng ngục tốt không chút do dự trói bà ta vào giá hành hình, cả người bà ta dường như bị treo lên, hai chân lơ lửng không chạm đất.
Không có chỗ dựa, không có đường lui, chính là tình cảnh bây giờ của bà ta.
"Nói đi." Thư Lệnh Sử của Hình bộ ngồi xuống nhấc bút lên.
Trong lòng Hứa thị lạnh như băng.
Bà ta phải nói gì chứ? Nói bà ta sống lại một đời, cho nên mới làm ra những chuyện này, đổi lấy chỉ là một trận hình phạt, rõ ràng bọn họ sẽ không tin, vẫn còn muốn bà ta nói thật.
"Chét", một cái roi da quất tới, Hứa thị lập tức cảm thấy trên người đau rát.