Từ Tùng Nguyên không nói còn tốt, nói đến đây, đôi mắt của Từ lão phu nhân như sắp lồi ra ngoài.
Không tính là nuôi không nó.
Cái gì gọi là không tính là nuôi không nó.
Ý của Từ Tùng Nguyên, bà ta đã dưỡng dục con riêng của Từ Sĩ Nguyên.
Cẩn Du từ lúc bi bô tập nói đến hôm nay, bà ta cầm tay mà dạy, dùng tim mà thương, trong phòng có thứ gì tốt đều phải cho Cẩn Du. Mỗi lần Cẩn Du từ trong cung trở lại, dù bà ta có mệt mỏi cũng phải giúp Cẩn Du sắp xếp chuyện trong cung một lần, ngay cả Hàng thị cũng không hết lòng như bà ta.
Vậy mà Cẩn Du lại không phải là cháu gái ruột của bà ta, mà là cháu gái ruột của con tiện nhân kia.
Thế này có khác nào bà ta tự tát mình một cái đâu.
Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy trái tim đau như bị kim châm.
Sau khi lão thái gia chết, bà ta liền thề phải đuổi tất cả mọi thứ của con tiện nhân kia ra khỏi Từ gia.
Từ Như Tịnh chết quá tốt, Từ Sĩ Nguyên đi quá tốt, cuối cùng Từ gia này cũng thái bình rồi.