Trình Di dùng hết sức lực vừa vươn được người lên, một bàn chân lại giẫm mạnh lên lưng hắn.
"Đây là người chọn ở đâu vậy, các ngươi đúng là càng ngày càng không ra gì, thấy lão gia không ở nhà nên tùy tiện làm xằng làm bậy sao? Đừng cho rằng ở chỗ Tứ gia không nhiều quy tắc như đại gia, các ngươi mở to mắt ra nhìn cẩn thận cho ta, nơi đây không có chỗ cho người lười biếng."
Trần Đại gật đầu liên tục: "Cô nương nói đúng lắm, tất cả là lỗi của tôi." Vừa nói vừa giẫm chân mạnh hơn, Trình Di chỉ cảm thấy mũi đã bị chặn đến không thở được, sắp bị ép đến ngất đi, nhưng cái chân đang giẫm lên người hắn lại nhấc lên.
Trình Di vô thức ngẩng đầu lên dùng lực hít sâu.
"Ồ, vẫn khỏe mạnh hoạt bát nhỉ," Giọng Trần Đại truyền tới, "Dạy dỗ hắn đã rồi nói."
Trình Di cảm thấy sợi dây thừng trên người bị siết chặt hơn, sau đó bị kéo lôi đi một đoạn, rồi ném mạnh trên nền tuyết, hắn vừa chuẩn bị giãy dụa đã bị người ta lột quần.