Sau khi âm thanh trong trẻo vang lên.
Trong bóng tối đột nhiên sáng lên vài ngọn đèn, phút chốc toàn bộ phòng giam đều sáng lên.
Phạm nhân trong đại lao cũng vì vậy mà tỉnh giấc, toàn bộ hoạt động đều hướng về phía ánh đèn.
Tiếng dây xích "rầm rầm" như đâm vào xương cốt con người.
Lòng Triệu Nhị chùng xuống, nhìn xung quanh, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn, trong mắt có sự hiếu kỳ, mơ màng và cả sự căm hận.
Người trong phòng giam sẽ hận người ở bên ngoài, Triệu Nhị sớm đã hiểu rõ đạo lí này.
Trong đại lao Bá Châu, hắn cũng thường gặp chuyện thế này, nhưng hắn chưa từng có cảm giác nổi da gà giống bây giờ.
Vì phạm nhân ở đây không biết đã bị nhốt bao lâu rồi, trong lòng không biết đã tích lũy bao nhiêu oán hận.
"Là ai?" Triệu Nhị nhìn về phía đèn sáng, âm thanh vừa rồi phát ra từ hướng đó.
Những người đó càng ngày càng đến gần, lúc đó Triệu Nhị mới thấy rõ.