Từ lão phu nhân một đêm không ngủ ngon, đầu giờ Dần đã tỉnh giấc, dặn dò người gọi vợ chồng Từ Tùng Nguyên tới nói chuyện.
Không lâu sau Từ Tùng Nguyên vội vội vàng vàng vào cửa trước.
Từ lão phu nhân không thấy bóng dáng Hàng thị nhíu mày: "Con dâu cả sao rồi? Lại bệnh rồi?"
Từ Tùng Nguyên vội nói: "Hôm qua nói chuyện với nhi tử ngủ hơi muộn một chút, con bảo nàng ấy tới chậm một chút cũng không sao."
Từ lão phu nhân hừ một tiếng: "Chúng ta khi đó, nếu là thỉnh an tổ nãi nãi của con muộn rồi, thì phải quỳ ở trên đất tạ lỗi, vãn bối hiện giờ càng ngày càng không biết lễ giáo rồi."
Mặt Từ Tùng Nguyên đột nhiên đỏ lên, tối qua nói với Hàng thị về Cố Lang Hoa, nói mãi nói mãi, liền nhắc tới việc nếu sinh thêm mấy đứa nữa, trong nhà có lẽ sẽ đông vui hơn, sau đó... ngủ muộn rồi, không ngờ mẫu thân trời chưa sang đã gọi họ tới.
Từ lão phu nhân lạnh lùng nói: "Tuổi còn trẻ mà luôn không có tinh thần, không bằng bà già ta."