Hàng thị nhìn chằm chằm Lang Hoa một lát, hồi lâu mới tỉnh lại rời mắt đi.
Ngón tay của Lang Hoa đã đặt trên cổ tay của bà ấy, hiển nhiên là đang chẩn mạch cho bà ấy.
"Từ phu nhân, không biết người có từng nghe nói chưa, ưu tư quá nặng dễ thương thân. Người quanh năm suốt tháng tâm trạng không thoải mái, khí huyết ứ đọng, nên tìm lang trung kê mấy toa thuốc chịu khó điều dưỡng."
Tuổi nhỏ lại biết nhiều như vậy.
Cố Lang Hoa trông còn thấp hơn Cẩn Du một chút, bà ấy rất khó tưởng tượng, đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao đưa người đi lại trên chiến trường.
Nếu đây là con gái của bà ấy, bà ấy nhất định vô cùng đau lòng.
Hàng thị không cầm được đưa tay ra chỉnh lại lọn tóc rơi xuống của Lang Hoa.
Lang Hoa vô thức né tránh.
Hàng thị nhẹ giọng nói: "Đừng động đậy." Nói rồi từ trên đầu mình gỡ xuống trâm ngọc, vô cùng thuần thục cài lên đầu Lang Hoa.