Nhiều năm trước, Ninh vương đưa tới một phong thư và một bức vẽ chân dung cho nàng xem, nói là Tĩnh muội muội của hắn.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng dấp yêu kiều mà không lẳng lơ, lông mày không vẽ mà đẹp, ánh mắt sáng lạng nhưng lại mơ màng như khói, nhìn nhẹ nhõm như một đoá hoa lan một mình tha thướt.
Nàng chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy, vẫn cảm thấy là họa sĩ cố ý điểm tô cho đẹp thêm.
Bây giờ nhìn Cố Lang Hoa, trong mặt mũi phảng phất có sự thanh lệ của nữ tử kia, đợi qua mấy năm nữa trưởng thành, nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Có giống không?" Ninh vương nghiêm túc hỏi Đông Bình Trưởng Công chúa.
Đông Bình Trưởng Công chúa chỉ đành gật đầu một cái: "Đúng là hơi giống." Đều là nữ hài tử rất xinh đẹp, có chút giống nhau cũng không kỳ quái.
Ninh vương cười rất vui vẻ, "Nàng chính là Tĩnh muội muội của ta."
"Trưởng Công chúa," Cố Lang Hoa nói, "Dân nữ đi đưa thuốc cao cho Đồng Công chúa trước."