Trong mắt Vân Nương vẫn là một mảnh mờ mịt, nàng che kín ngực, nhìn về phía Vinh Quốc công trên giường.
Bây giờ chỉ có Vinh Quốc công mới có thể nói rõ ràng tất cả những thứ này, là Vinh Quốc công kêu nàng đến cạnh giường, là Vinh Quốc công kêu nàng lại gần một chút, không phải nàng, nàng chưa làm gì cả.
"Quốc công gia, người… nói… câu gì." Thanh âm của Vân Nương run rẩy.
Vinh Quốc công ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như hàn băng thấu xương, khiến cho Vân Nương rùng mình, thái độ của ông ta hết sức lạnh lùng, "Triệu thị… không giữ nữ tắc… không tuân luân thường… Hàn gia chúng ta… không chứa được nàng ta…"
Vân Nương mở to hai mắt, lỗ tai bị chấn động "ong ong" lên, nàng ngây ngẩn đứng ở chỗ đó, ngũ quan xinh đẹp đã vặn vẹo, mặt không thể tin nổi.
Làm sao có thể.
Đây tuyệt đối không phải là lời Vinh Quốc công có thể nói ra.