Tất cả mọi người kinh hãi gọi cứu hoả, Hứa thị nhân cơ hội thay quần áo đơn giản của bà bà ở trong căn phòng trống hậu viện, bảo Tử Yên búi tóc qua quýt. Hai người đang muốn đi ra thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng của người Lục gia, "Xem kĩ cửa sau, đừng để người ta nhân cơ hội chạy mất."
Sắc mặt Tử Yên tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Hứa thị, Hứa thị vội ngồi xổm xuống rụt vào trong góc.
Lửa rất lớn, khói trắng dày đặc tuôn vào từ khe cửa sổ.
Hứa thị không nhịn được muốn ho, thật vất vả mới kìm lại được. Đúng, cái bà ta muốn chính là như vậy, hôm nay gió lớn, chỉ cần bén lửa sẽ rất khó khống chế được, chỉ có như vậy bà ta mới có cơ hội trốn ra ngoài.
"Tử Yên," Hứa thị nhìn sang, "Hôm nay có thể trốn thoát không, đều phải dựa vào ngươi, tương lai... Ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Tử Yên gật gật đầu, "Nô tì sẽ bảo vệ tốt ngài."
Nguy nan thấy chân tình, chủ tớ hai người đều đỏ mắt.