Xu Minh không dám tin vào tình cảnh trước mắt mình.
Hắn đã sớm nhận định Đại Tề sẽ không tùy tiện giết hắn, nếu không sẽ không chậm chạp áp giải hắn về kinh, đám quan lại kinh thành đó còn nhát gan hơn cả quan viên địa phương. Chỉ cần hắn đến được kinh thành, quan viên kinh thành sẽ phải nói cho rõ ràng, hoặc là giết hắn, hoặc là thả hắn ra, hờ hững không quan tâm đến hắn chỉ thể hiện sự mềm yếu của triều đình Đại Tề.
Cho nên khi nhìn thấy tín vật hắn liền đi cùng đám người này.
Hắn thua rồi.
Cho dù nói thế nào, hắn lại thua một lần nữa.
Lần này lại là ai? Sắp xếp tất cả mọi chuyện chu đáo đến thế, hắn không hề phát hiện được điểm gì, cứ chủ động nạp mạng như vậy.
"Là ai?" Xu Minh điên cuồng hét lên, "Các ngươi không phải là người của triều đình Đại Tề. Chúng ta chi bằng nói trắng ra đi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"