Duy Nạp hát xong Phật Khúc từ từ đi xuống cổng thành, nhìn mọi người chắp hai tay, "Muốn nghe Phật Khúc sao? Ngày mai giờ này lại tới!"
Đám người một mảnh xôn xao, Duy Nạp thế mà lại tiếp tục hát Phật Khúc.
Đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng có.
Hôm nay là đột nhiên tới, dưới thành còn tụ tập nhiều người như vậy, đến ngày mai thì sao? Có phải là người của toàn bộ thành Hàng Châu đều sẽ đi tới nơi này không.
Duy Nạp đi về phía trước, đám người liền tránh ra hai bên.
Rốt cuộc có người không nhịn được, "Duy Nạp, ngài tại sao lại muốn hát Phật Khúc chứ?"
Duy Nạp nhìn nhìn về phía xa, trên mặt xuất hiện một nụ cười yên tĩnh, "Vì thiên đạo!"
"Cái gì là thiên đạo chứ?"
Duy Nạp chắp hai tay, "Ngũ giới thập thiện, tứ vô lượng tâm, chính là thiên đạo."1