"Lão thái thái làm bảo nô tỳ đưa cho tam gia."
Lục Anh giang cánh tay để cho tiểu nha hoàn hầu hạ thay quần áo, tiểu nha hoàn lui xuống, Trình Di liền cười tiến lên, "Quả nhiên là không giống, trước kia làm sao cung kính như vậy?"
Lục Anh nhìn tay áo với đường may tinh tế, giống như còn tỏa ra nhiệt khí, thổi đến mắt hắn, làm cho mặt hắn tươi tỉnh lên.
Trình Di nói: "Chỉ đáng tiếc, gia tài đã bị giặc cỏ đoạt đi rồi."
"Đáng tiếc cái gì?" Lục Anh cầm sách lên xem, "Không phải của ngươi, sẽ không có gì đáng tiếc." Đồ vật không phải của ngươi, dù đã mất hay là vẫn còn đều không có quan hệ gì với ngươi.
Ở nhà này, cái gì là của hắn đây?
Đơn giản chính là cái họ này mà thôi, sở dĩ hắn giúp đỡ nhà này là để cam đoan dòng họ sẽ không cản trở tiền đồ của hắn, cũng sẽ không mang đến phiền phức gì cho hắn.