Quân lương đã đóng gói xong, sư khổ hạnh cũng cõng bọc hành lý lên kéo xe ngựa một đường đi về hướng Bắc, mọi người ngẩn ngơ nhìn đội ngũ vận chuyển lương thực này.
Dường như toàn bộ Trấn Giang đều biến thành dồi dào sức sống.
Mẫn Hoài thậm chí còn đi theo đội ngũ xe ngựa mãi cho đến bên ngoài thành, chủ bạc bên cạnh cầm quan phục một đường theo sau không ngừng kêu, "Đại nhân, mặc y phục vào… như vậy còn ra dáng vẻ gì chứ?"
"Sợ cái gì," Mẫn Hoài cười nói, "Đây là Trấn Giang, ta còn sợ mất mặt sao? Quần áo này ta có mặc hay không thì có thể thế nào chứ, mọi người cũng không phải là không biết ta."
Chúng bách tính cười ầm lên.
"Mấy ngày nay, để cho mọi người đi theo Mẫn Hoài chịu khổ rồi." Mẫn Hoài lại vái lạy một cái, "Đem khẩu phần lương thực cho triều đình mượn, mọi người mấy ngày nay cũng không có ăn cơm đi?"
Nghe được hai chữ ăn cơm này, chúng bách tính ồn ào cười nói, "Chỉ cần có thể giúp, cái kia coi là gì chứ."