Lý Húc lập tức có chút khẩn trương, cha con Vương Nhân Trí đã ngã ngựa rồi, bây giờ có phải là đến phiên hắn không?
Đám người đã tản ra, phó tướng hắn phái đi ra ngoài vẫn như cũ không thấy bóng dáng đâu cả, dự cảm xấu trong lòng hắn kia càng ngày càng mãnh liệt.
Hàn Chương quả nhiên nhìn qua đây, "Lý công tử, ta nhớ lệnh tôn đại nhân còn chưa tới Trấn Giang?"
Lý Húc vội nói: "Phụ thân ở Hàng Châu điểm binh, ước chừng còn phải qua vài ngày nữa mới có thể dẫn quân tới đây."
Ánh mắt Hàn Chương lóe lên, "Ồ, nói như thế thì ta không đợi được viện quân tới giúp ta vận chuyển quân lương rồi."
Hàn Chương nói đến việc này nên là vẻ thập phần căm tức cùng thất vọng, thế nhưng hiện tại trên mặt hắn nhưng lại xuất hiện nụ cười, tựa như đã nắm chắc phần thắng, Lý Húc cảm thấy mồ hôi lạnh lập tức theo sống lưng chảy xuống, không biết trả lời thế nào mới được coi là câu trả lời chính xác.