Chereads / Dạo bước phồn hoa / Chapter 44 - 第四十四章 Thủ thành

Chapter 44 - 第四十四章 Thủ thành

Biểu hiện của Cố tam phu nhân đã làm cho mọi người ở đây nhìn ra một chút đầu mối.

Lương thực của Cố gia sợ rằng đã xuất hiện vấn đề.

Cố Thế Ninh cũng không nhịn được đem sổ sách trong tay Hàn Chương cầm đến xem, nhớ kỹ những khoản gi trên sổ sách này, chắc là Cố gia bỏ tất cả chi phí lương thực của người nhà ra ngoài.

Cố Thế Ninh không khỏi cũng hít vào một hơi khí lạnh, bất kể như thế nào ông cũng không nghĩ tới đích tôn đều sẽ mang tất cả lương thực quyên góp cho triều đình.

Trước, ông nhận được tin tức là Cố lão phu nhân sẽ đi theo Lục gia đến Hàng Châu, chi chính sẽ mang đại bộ phận gia sản của Cố gia ở Trấn Giang chuyển đi theo. Trước khi đại chiến tất có trộm cướp, ông lo lắng việc gióng trống khua chiêng rời đi như vậy sẽ dẫn tới trộm cướp, về sau hỏi thăm người khác mới biết được Lục gia mời tiêu cục của hai nhà bảo vệ dọc đường, nhà mẹ đẻ của Lục nhị phu nhân cũng phái hộ viện đi theo, lúc này ông mới yên lòng được.

Không nghĩ tới Lục Anh lại đột nhiên cho người đến truyền tin nói, Vương Nhân Trí sẽ làm điều bất lợi đối với Cố gia, ông vội vã liền từ huyện Kim Đàn chạy tới. Ông cho rằng đích tôn giỏi nhất chỉ chống đỡ đến hiện tại nên mọi chuyện cũng đều do lão phu nhân mạnh mẽ chống đỡ đứng ra xử lý, nhưng không nghĩ tới Cố gia lại một mảnh ngay ngắn có trình tự.

Mẫn đại nhân, Hàn tướng quân đã ở Cố gia làm khách.

Ông vội vã đi gặp lão phu nhân, lão phu nhân nằm ở trên giường mềm, sắc mặt tuy rằng không phải là rất tốt nhưng lại không có tức giận cũng không có kinh hoảng, mà là yên ổn nằm ở chỗ kia để cho hạ nhân hầu hạ uống thuốc.

Ông nhất thời ngẩn người tại chỗ, không biết nên làm cái gì cho tốt, vẫn là lão phu nhân nhắc nhở ông, chỉ có một mình Lang Hoa ở trong nhà chính, lúc này ông mới chạy tới giúp đỡ Lang Hoa.

Quả nhiên ở nơi này có một mảnh không khí khẩn trương, Lang Hoa cống hiến lương thực cho triều đình, Tam tẩu lại là một bộ dáng vẻ tình hình khẩn cấp.

Chẳng lẽ mấy năm nay Tam tẩu quản gia làm ra thiếu hụt, cho nên mới phải phủ nhận những ghi chép trên sổ sách?

Lang Hoa lẳng lặng nhìn Cố tam phu nhân, nàng đã sớm hoài nghi Tam thẩm vội vã muốn cùng Lục gia đi Hàng Châu, không chỉ vì để tránh nạn, thật ra thì còn có một dự định khác.

Chỉ là Tam thẩm vẫn giữ kín như bưng, nàng cũng không thể nào tra được, lần này lấy sổ sách ra cũng là muốn thử thăm dò thái độ của tam thẩm, nếu không thì nàng cũng sẽ không để cho Tiêu ma ma cố ý cho tam thẩm đến nghe trộm.

Nhìn biểu hiện của tam thẩm, nếu quả như thật nàng có động vào trong lương thực của công, chỉ sợ rằng cũng không phải là một số lượng nhỏ, cho nên tam thẩm mới muốn vội vã rời khỏi Trấn Giang là vì sợ tổ mẫu kiểm tra sổ sách mà phát hiện ra vấn đề thì sẽ tìm bà ta để tính sổ.

Bỗng nhiên, Lang Hoa cảm thấy rất chua xót trong lòng.

Kiếp trước lúc nàng và mẫu thân, một nhà tam thúc rời khỏi Trấn Giang, tổ mẫu đã phải trải qua những cái gì?

Đầu tiên là bị vu oan là chứa chấp phản tặc, sau đó lại phát hiện số lương thực còn lại ở Trấn Giang đã sớm bị động tay động chân, thời điểm phản quân tiến công Trấn Giang thành thì tổ mẫu và những người khác là bị chết đói, có lẽ trước đó tổ mẫu đã phải mang theo tức giận mà rời khỏi nhân thế.

Trước mắt Lang Hoa bỗng nhiên có chút mơ hồ.

Cố Thế Ninh nhìn về phía Cố tam phu nhân, "Tam tẩu, chuyện cho tới bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tẩu liền nói rõ ràng một chút, nếu còn giấu giếm nữa thì đối với người nào cũng đều không có lợi."

Môi của Cố tam phu nhân trở nên tái nhợt, ánh mắt né tránh, "Mấy năm nay, nhà của chúng ta... thu hoạch... cũng không tốt... Ta... Ta... Là sợ lão phu nhân lo lắng... mới ghi chép số liệu giả vào trong sổ sách."

Nghĩ cứ như vậy lừa gạt qua cửa trót lọt.

Cố tam phu nhân nắm chặt nắm đấm, bất luận như thế nào bà ta cũng phải cắn chặt răng, không thể phun ra một chữ, chỉ cần bà ta không nói, người khác còn có thể làm gì? Dù sao bà ta cũng là tam phu nhân của Cố gia, làm lớn chuyện lên thì mặt mũi Cố gia cũng sẽ trở nên khó coi, bà ta đã quyết định thì quyết tâm liền trở nên vững chắc.

"Thiên Chí năm thứ ba, tháng bảy, một đấu gạo ở kinh thành không đáng ba lượng bạc. Thiên Chí năm thứ tư, tháng sáu giá một đấu gạo ở kinh thành là mười lượng bạc. Thiên Chí năm thứ tư, tháng tám, Giang Hoài bị lũ lụt nên giá một đấu gạo tăng thành năm mươi lượng bạc. Thiên Chí năm thứ sáu, tháng tư, quân đội đóng quân ở Dương Châu nên giá một đấu gạo lại tăng thành ba trăm lượng. Thiên Chí năm thứ mười, Giang Hoài bị nạn châu chấu nên giá một đấu gạo lại tăng thành một nghìn lượng bạc. Thiên Chí năm thứ mười hai, Tỉnh Trung Thư bị ôn dịch nên giá một đấu gạo lên tới một ngàn năm trăm lượng lượng bạc."

Một chuỗi con số vang vọng ở bên tai của Cố tam phu nhân.

Cố tam phu nhân không khỏi quay đầu nhìn về nơi vừa mới phát ra giọng nói.

Cố Lang Hoa đã từ trên ghế nhảy xuống, "Hàn tướng quân từ Tỉnh Trung Thư đến, Hàn Ngự sử từ kinh thành đến, Mẫn đại nhân và chúng ta đồng thời trấn giữ ở Giang Chiết, chúng ta liền cùng nhau đoán một chút, thời điểm khai chiến thì giá gạo ở Trấn Giang sẽ là bao nhiêu."

Lang Hoa nhìn về phía A Mạt và A Quỳnh ở bên cạnh.

Hai nha đầu gật đầu một cái liền lập tức đi xuống, rất nhanh liền lấy bút mực bày ở trước mặt mấy người.

Hàn ngự sử nhịn không được nhìn Cố Lang Hoa thêm vài lần, bởi vì Cố gia là loại gia tộc sản xuất lương thực, cho nên mới phải mẫn cảm đối với giá gạo như vậy đi? Nhưng một hài tử tám tuổi có thể ghi nhớ giá gạo thay đổi của nhiều năm như vậy thật sự là làm cho người khác phải kinh ngạc.

Hắn không phủ nhận giá gạo thay đổi không ngừng đã gợi lên hứng thú của hắn.

Hắn cũng muốn đoán một chút rốt cuộc giá gạo sẽ tăng lên bao nhiêu.

Mẫn Hoài là người đầu tiên nhấc bút lên, sau đó là Hàn Chương, ngay sau đó Hàn Ngự sử cũng cầm bút lên.

Lang Hoa trở lại chỗ ngồi, cũng viết chữ lên trên tờ giấy trắng trước mặt.

Lục Anh nhìn thấy mấy người kia cứ như vậy liền chia ra viết giá gạo theo ý của Cố Lang Hoa.

Cố Lang Hoa cứ như vậy liền nắm giữ quyền chủ động trong tất cả mọi chuyện.

Làm cho Lục Anh ngạc nhiên là, Hàn Chương cũng sẽ làm theo ý tứ của Lang Hoa.

Hàn Chương không phải là người cao ngạo, tính khí nóng nảy sao? Không phải là người ỷ vào danh hiệu Thường Thắng tướng quân, không để lại mặt mũi cho bất luận kẻ nào sao? Muốn cùng hắn kết giao, không phải là còn khó hơn so với đi gặp hoàng thân quốc thích sao?

Vì sao lại giúp đỡ Cố Lang Hoa giống như Mẫn Hoài như vậy?

Hắn từ chỗ của Mẫn Tử Thần biết được Hàn Chương muốn tới Trấn Giang liền ngày đêm nghiên cứu binh thư, chỉ hy vọng lúc đi tiếp kiến Hàn Chương sẽ lưu lại một cái ấn tượng vô cùng tốt với Hàn Chương.

Lại không nghĩ rằng, Mẫn Tử Thần còn không có giúp hắn giới thiệu với Hàn Chương, lại để cho hắn gặp được ở Cố gia.

Hắn chú ý, lúc Hàn Chương chiếu chố cho Lang Hoa thì trên mặt đều là biểu tình mừng rỡ.

Không biết làm sao, trái tim Lục Anh bỗng nhiên đau xót, giống như là bị vật gì đó thật đâm một vết thương rất sâu.

Có lẽ là chuyện mình dày công chuẩn bị đột nhiên lại bị người khác chiếm trước.

Có lẽ là tất cả những chuyện Cố Lang Hoa dày công chuẩn bị, hắn lại nửa điểm cũng không biết.

Có lẽ lại là, còn có một loại tâm tình mà hắn cũng không nói ra được.

Bốn tờ giấy được mở ra, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

Nghênh đón ánh sáng, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Hàn ngự sử viết là năm nghìn lượng bạc, Hàn Chương là tám nghìn lượng bạc, Mẫn Hoài là một vạn lượng bạc, Cố Lang Hoa lại viết là ba vạn lượng bạc.

Lang Hoa biết rất nhiều người đều sẽ kinh ngạc, thậm chí sẽ không tin tưởng, nhưng đây cũng là tình hình thực tế.

Triều Đại Tề là vương triều có sự biến động giá gạo lớn nhất từ trước tới nay.

Cho nên cho dù là ở kinh thành, chỉ cần có chiến sự thì giá gạo sẽ thay đổi. Mấy năm chiến tranh không ngừng đã tiêu hao hết quốc khố, không thể trải qua nửa điểm biến động nhỏ nào.

Mà lần này, Thiên Chí năm thứ hai mươi, tháng sáu, chiến sự Trấn Giang, trong thành không có gạo, vạn tiền khó cầu, cuối cùng một đấu gạo ở Trấn Giang bán được ba vạn lượng bạc.

Lang Hoa nhìn về phía Cố tam phu nhân mặt như giấy vàng ở một bên.

"Tam thẩm, cho dù là theo như giá lương thực mà Hàn ngự sử tính toán, ngài bán bị thua thiệt bao nhiêu?"

Đôi môi Cố tam phu nhân khẽ động, giống như thấy quỷ, cuối cùng mí mắt bà ta khẽ đảo liền ngất xỉu đi.

A Mạt, A Quỳnh lập tức đem Cố tam phu nhân đỡ đến trên ghế, hai người vừa ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, vừa hô lên nhưng cũng không thể làm cho Cố tam phu nhân tỉnh lại, vẫn là Tiêu ma ma đẩy cửa tiến đến, đem một chén trà trên bàn hắt vào mặt của Cố tam phu nhân, Cố tam phu nhân mới thở hổn hển mở to mắt.

Vừa tỉnh lại, Cố tam phu nhân liền lập tức khóc lên, "Hắn nói... gạo trong Trấn Giang thành đều bán hết cho hắn... Ta cho rằng... Ta cho rằng... Một đấu gạo 500 bạc... đã là giá cao..."

"Không riêng gì ta... Chu gia ở thành tây... Đổng gia ở thành nam... Đều bán a..."

Lương thực đã sớm bị người lấy đi, thế gia vọng tộc đều chuyển khỏi thành, Trấn Giang liền sẽ biến thành một tòa phế thành, một thành trì như vậy thì nhất định không thủ được.

Hàn Chương "Hừ" một chút liền đứng lên, "Từ giờ trở đi, bất kể là ai cũng không cho phép rời khỏi Trấn Giang thành, cho dù hắn là hoàng thân quốc thích cũng phải ở trong thành cho ta."