"Cữu cữu, chuyện này là thế nào?"
Lang Hoa nghe thấy tiếng của Lục Anh.
Lục Anh tới đúng lúc, đợi nàng chứng thực tội danh của Vương gia rồi hắn mới xuất hiện, Vương gia căn bản sẽ không nghi ngờ hắn tham dự bên trong.
Quả nhiên đúng như dự tính.
Lục Anh kinh ngạc đi tới, dường như vô cùng ngạc nhiên về hành động của tất cả mọi người, ánh mắt quay một vòng trên người nàng, sau đó nghi hoặc mở miệng, "Lang Hoa muội muội, sao muội lại ra ngoài rồi? Di tổ mẫu biết không?"
Lang Hoa nhìn bộ dạng phong trần bụi bặm của Lục Anh, nếu hắn đã muốn đến chứng kiến, nàng cũng không chuẩn bị vạch trần hắn.
Lang Hoa cười nói: "Tổ mẫu sắp tới rồi."
Sắc mặt của Vương Kỳ Chấn càng ngày càng khó coi, gia nhân của Cố gia, Lư Chính lớn tiếng kêu gào, lại thêm Lục Anh, trăm mắt nhìn vào không thể nào xử lý sự việc giống như chưa hề xảy ra.
"Lão thái thái tới rồi." Tiếng của Tiêu ma ma truyền tới.
Lang Hoa hơi hơi cười, thời gian vừa đúng lúc.
Tử Quyên hét lên một tiếng, "Đại tiểu thư." Lập tức lên phía trước ôm lấy Lang Hoa, phấn khích đưa nàng tới trong xe ngựa.
Trong xe là Cố lão thái thái đang dựa vào đệm mềm và Cố đại thái thái đang sầm mặt.
"Tổ mẫu..." Lang Hoa giang tay đón Cố lão thái thái, nàng biết làm thế nào có thể khiến tổ mẫu vui vẻ.
Cố lão thái thái thấy Lang Hoa bình an vô sự, sắc mặt hơi nguôi giận, Cố đại thái thái khuôn mặt từ lo lắng biến thành nộ khí bừng bừng, mở miệng quở mắng Lang Hoa, "Đứa bé này, càng ngày càng không có quy tắc gì rồi, sao lại... " Cố đại thái thái vừa nói tới đây, cảm giác được một ánh mắt sắc nhọn từ phía Cố lão thái thái lướt qua.
Cố đại thái thái im miệng.
Giờ hiển nhiên không phải lúc xử lý việc nhà, người thật sự phải đối phó đang ở bên ngoài.
Cố lão thái thái đập đập vào chiếc bàn ngắn, "Đỡ ta xuống, ta phải xem xem là ai có tay dài như vậy, thần thông quảng đại đưa tới trong Cố gia chúng ta rồi."
Nha hoàn vén rèm cửa, Vương Kỳ Chấn đứng bên ngoài xe, biểu cảm lúng lúng, muốn mở miệng giải thích, vai lập tức bị Cố lão thái thái đánh cho một gậy, Vương Kỳ Chấn đau tới há hốc mồm miệng lại không dám phát tác.
Cố lão thái thái cười lạnh nói: "Ta xem là ai đây? Thì ra là con khỉ chạy từ trong núi ra, cứ coi như mặc áo đội mũ, cũng đừng hòng xưng vương xưng bá trước mặt ta. Muốn bắt nạt Cố gia chúng ta, đợi Lão thái thái ta chết rồi hẵng nói."
Tổ mẫu là đang mỉa mai Vương Kỳ Chấn như khỉ già đội mũ. Năm đó Vương Kỳ Chấn vẫn là một Tiểu Sử trong huyện, vì nạn châu chấu suýt chút đói chết, vẫn là tổ mẫu thu giữ ông ta, cho ông ta và người bên cạnh đủ thức ăn, giúp ông ta vượt qua kiếp nạn. Tổ mẫu mỗi lần nói tới chuyện này, nói ánh mắt Vương Kỳ Chấn thấy ăn liền phát ra ánh sáng lục, rất giống một con khỉ.
Cố lão thái thái ngẩng đầu nhìn trạch viện tổ trạch của Tào gia, hơi có thâm ý nói: "Nói như vậy, Tào gia giờ là Vương gia rồi? Lão thái bà ta còn nhớ, Tào đại nhân từng nói vĩnh viễn sẽ không bán tổ trạch này." Nói rồi đột nhiên vút cao thanh âm, "Tào đại nhân còn sống không?"
Trên mặt Vương Kỳ Chấn giống như bị tát cho một bạt tai, ý câu nói này của Cố lão thái thái là, ông ta dùng thủ đoạn mới có được căn nhà này.
Vương Kỳ Chấn cúi đầu giải thích, "Lão thái thái, người huy động nhiều người như vậy rốt cuộc là vì sao? Có gì chúng ta vào trong từ từ nói."
Cố lão thái thái biểu cảm uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Vương Kỳ Chấn, "Từ từ nói? Đợi tới khi ngươi hại mắt của cháu gái ta, làm ta tức chết, chiếm đất đai của cải nhà ta, cả Cố gia để mặc ngươi sắp xếp, ngươi mới có thể nhắc điều kiện với ta."
Cố lão thái thái nói xong giơ cây gậy chống lên chỉ về phía Lư Chính, "Trói tên gia nô này về, đừng cho rằng Lão thái thái ta tuổi tác đã cao là có thể để mặc người ta bắt nạt. Cố gia chúng ta ở Trấn Giang đứng chân mấy chục năm, cứ coi như đỉnh đầu không có nửa chức quan, muốn xin công chính cũng không khó. Vương đại nhân, ngài nói đúng không?"
Tay của Vương Kỳ Chấn đột nhiên run lên, vội gập người, "Lão thái thái, ở đây nhất định là có hiểu lầm gì đó, người tuyệt đối đừng tức giận, người nói về Cố gia, vãn bối cũng theo người về là được, nói tới cùng đều là thông gia, có lời gì không thể nói rõ, không đến nỗi làm to chuyện ra bên ngoài, để người ta chê cười."
Cố lão thái thái lại không chuẩn bị nói thêm với Vương Kỳ Chấn nữa, bảo người đỡ vào lại trong xe ngựa.
Vương Kỳ Chấn đứng ở ngoài xe ngựa, trông ngóng nghe được hồi âm của Cố lão thái thái, đợi nửa ngày mới nghe được tiếng nói non nớt.
"Tổ mẫu, vừa nãy đúng là dọa cháu hết hồn rồi, vị cữu cữu đó giống như muốn ăn thịt người ta vậy, còn có... có người... còn muốn cầm đao giết người... cháu... cháu gái... không muốn ra ngoài nữa... "
Răng của Vương Kỳ Chấn cắn kêu ken két.
Lừa đảo.
Yêu tinh lừa người này.
Nhưng hắn có thể nói gì? Đối chất với một đứa bé tám tuổi? Vậy chỉ có thể khiến hắn tự chuốc lấy nhục. Biện bạch? Cố lão thái thái sẽ tin cháu gái hay là tin ông ta?
Tiếng của Cố lão thái thái quả nhiên càng cứng hơn, "Cầm thiệp của ta đi mời Mẫn lão thái gia tới, giờ chỉ có mời Mẫn lão thái gia làm chủ thôi."
Con trai của Mẫn lão thái gia là Tri phủ Trấn Giang. Khi Trấn Giang gặp nạn châu chấu, Cố gia hỗ trợ Mẫn đại nhân chống thiên tai có công, nếu thật sự tìm Mẫn đại nhân, Mẫn đại nhân sẽ không thể không nể mặt Cố lão thái thái. Hơn nữa, Mẫn đại nhân sắp điều chuyển tới làm Tri phủ Tô Châu, người tiếp nhận Tri phủ Trấn Giang chính là phụ thân. Phụ thân đã chuẩn bị nhiều năm, giờ chỉ thiếu một tờ công văn của triều đình, việc này để Mẫn đại nhân biết rồi, với tính khí của Mẫn đại nhân, sẽ không chỉ đơn giản chỉ trích hắn mà còn liên lụy cả trở hoạn lộ của phụ thân.
Vương Kỳ Chấn cuối cùng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Tội danh của hắn mà được chứng thực thì thật sự đều hết rồi.
Xe ngựa của Cố gia đi về phía trước, Vương Kỳ Chấn không dám chậm trễ dặn dò hạ nhân, chuẩn bị xe ngựa cùng tới Cố gia.
Nhìn thấy Lục Anh ở bên, Vương Kỳ Chấn đột nhiên nghĩ ra, Lục Anh và Cố Lang Hoa đó có hôn ước, Cố lão thái thái rất thích Lục Anh, Vương Kỳ Chấn một tay kéo Lục Anh tới, "Mau đến Cố gia, nói với Cố lão thái thái, trong đây nhất định có hiểu lầm gì. Hai nhà thông gia nhiều năm như vậy, xin Cố lão thái thái nhất định đừng nhất thời kích động làm ra chuyện gì khó cứu vãn. Ta và ngoại tổ phụ của cháu cùng tới Cố gia giải thích, nhất định sẽ giải thích rõ ràng."
"Anh ca, cả nhà cữu cữu giờ dựa vào cháu rồi."
Lục Anh phóng khoáng gật gật đầu, "Được, vậy cháu thử đi khuyên xem."
Lục Anh nhìn về hướng Vương Kỳ Chấn vội vàng rời khỏi.
Trình Di đi tới, "Cái này... Cố gia rốt cuộc muốn làm gì?"
Đại động can qua tới bắt Lư Chính, lại diễn ra một vở kịch hay trước cửa nhà cữu cữu, lời lúc nãy Lư Chính nói, không chỉ là Cố gia, người của Vương gia có mặt tại hiện trường cũng nghe rõ, chỉ e bách tính bình dân bên cạnh cũng đã biết không ít, những tin đồn này liền giống như mọc thêm cánh rất nhanh sẽ truyền khắp cả huyện Đan Đồ.
Giờ đang là thời khắc then chốt để ngoại tổ phụ thăng chức làm Tri phủ Trấn Giang, nếu trong nhà gây ra chuyện xấu như vậy, hiển nhiên bất lợi với ngoại tổ phụ.
Cho đến giờ hắn mới hiểu ra.
Cố gia không chỉ muốn tìm ra hung thủ thật sự phía sau hại Cố Đại tiểu thư mà còn muốn làm đại sự thay đổi lề lối.
Khiến cả Trấn Giang, cả hoạn lộ của ngoại tổ phụ đều theo đó thay đổi.
Là ai có bản lĩnh như vậy?
Cố lão thái thái và Cố Lang Hoa thương lượng xong, tổ tôn hai người liên thủ hành sự?
Hay là chủ ý của Cố Lang Hoa?
Lục Anh híp mắt lại, bất luận là chủ ý của ai, đây là một ván cờ hay, hắn muốn cùng Cố gia từ từ chơi hết.
*
Lang Hoa cuộn tròn bên cạnh Cố lão thái thái, bộ dạng bị kinh sợ, ngắt quãng từng cơn nói ra cả sự việc vừa trải qua.
Lục Nhị thái thái nghe những lời này, chỉ cảm thấy dưới mông giống như mọc thêm củ ấu không ngồi yên được nữa, trang điểm xinh đẹp trên mặt cũng bị mồ hôi rửa trôi.
Bà ta dậy từ sáng sớm trang điểm chải chuốt, chỉ là muốn tới Cố gia diễu võ giương oai. Bà ta cảm thấy Cố lão thái thái không phải kẻ ngốc, trải qua một đêm suy nghĩ, nhất định sẽ nghĩ thông, ngoài dựa vào Lục gia, Cố gia đã không còn đường nào để đi. Cứ coi như Cố gia không chuẩn bị rời khỏi Trấn Giang, Cố gia cũng không dám đắc tội bà ta, vì phụ thân của nàng sắp tiếp nhận chức Tri phủ Trấn Giang, cả Trấn Giang đều phải nhìn sắc mặt Vương gia của bà ta sống qua ngày.
Nhưng giờ thì sao?
Bà ta không ngờ ca ca lại làm ra việc xấu xa như vậy, còn bị Cố gia bắt tại trận.
Lư Chính đó giống như mắc bệnh tâm thần, gặp người là nói rốt bị ca ca mua chuộc đi hại Cố Đại tiểu thư, nếu thật sự đến tai Mẫn đại nhân thì gay go rồi.
Bà ta chỉ hi vọng phụ thân sớm một bước tìm được Mẫn đại nhân, vào giải thích cả chuyện này cho Mẫn đại nhân trước.
Lục Nhị thái thái một khắc cũng không thể đợi tiếp được.
Lang Hoa nhìn Lục Nhị thái thái, trước đây Lục Nhị thái thái có cơ hội là đi dạy dỗ nàng, hễ nói là một canh giờ, giờ nàng chẳng qua nói vài câu, Lục Nhị thái thái liền có bộ dạng như muốn bỏ trốn.
Nàng còn chưa vui sướng, đâu có thể để Lục Nhị thái thái rời khỏi.
Lục Nhị thái thái quả nhiên đứng lên.
Lang Hoa bưng trà cho Cố lão thái thái, "Lục nhị bá mẫu, người đi đâu? Lời của cháu còn chưa nói xong đâu."