Chereads / Dạo bước phồn hoa / Chapter 8 - 第八章 Chủ ý

Chapter 8 - 第八章 Chủ ý

Lục Nhị thái thái nghe thấy thận trọng "hít" vào một hơi lạnh, sắc mặt lập tức biến thành khó coi. Bà ta nghĩ Cố lão thái thái khả năng sẽ do dự, đang tập trung tinh thần nghe Cố lão thái thái nói, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện âm thanh như thế này, kinh ngạc đến mức rùng mình một cái.

Nhưng bà ta rất nhanh hồi thần lại.

Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, không muốn rời xa tổ mẫu cũng là hợp tình hợp lý, Cố lão thái thái sẽ không không giống như một tiểu cô nương đi để ý mấy lời nói này. Bà ta bây giờ chỉ cần động viên Lang Hoa, Cố lão thái thái vì nghĩ cho cháu gái sẽ càng đồng ý để cho người của Cố gia cùng bọn họ rời đi.

Kéo cả nhà chuyển đi không phải là chuyện nhỏ, Lục gia bọn họ tuy rằng đã có căn cơ ở triều đình, trước đó đã mua nhà cửa, thế nhưng đã tiêu phí bao nhiêu năm tích cóp, đặc biệt là mấy năm gần đây, sản nghiệp tổ tiên kinh doanh không tốt, mấy điền trang thu lợi không ăn thua, tiền tài có thể điều phối công trung không nhiều, bà ta có thể đón được chiếc chìa khoá quản gia từ trong tay chi trưởng về hay không còn phải xem có thể an bài tốt chuyện chuyển đi này không đã.

Cố gia cùng đến Hàng Châu, trên đường phải dựa vào sự chiếu cố của Lục gia, Cố gia xem như hồi báo thế nào cũng sẽ đưa ra nhiều tiền, có công tiết kiệm tiền, trưởng bối Lục gia tất nhiên sẽ cảm thấy bà ta làm việc thoả đáng.

Lại nói, bà ta sớm đã nghe ngóng được tin tức thân thể của Cố lão thái thái không thể đi xa, đi sẽ chết ở trên đường, ở lại thì có thể bị phản quân giết chết.

Bà ta bây giờ chính là muốn hạ một liều thuốc mạnh, ép Cố lão thái thái nghĩ chuyện sau khi chết đi.

Cố lão thái thái cho rằng bản thân mình khó mà qua được cái chết, nhất định sẽ đưa trước của hồi môn cho cháu gái mà mình thương yêu nhất. Năm đó Trấn Giang gặp nạn châu chấu, Cố Thế Hoành vì cả Cố gia mà ra ngoài kinh doanh, bị cường đạo hại chết, Cố lão thái thái mất đi con trai, càng thêm thương yêu đứa cháu gái Lang Hoa này, lão gia nghe Cố lão thái thái lộ ra ý tứ mới lấy ra một nửa tài sản cho Lang Hoa làm của hồi môn.

Không có khoản tiền này, dựa vào cái gì mà bà ta lại đồng ý cho Lục Anh lấy Cố Lang Hoa, tuy rằng Lục Anh chẳng qua chỉ là một đứa con của vợ lẽ.

Lục Nhị thái thái tươi cười nhìn Lang Hoa, "Lang Hoa, con phải nghe lời, nhị bá mẫu đưa con đến Dương Châu điều dưỡng thân thể, đợi đến sang năm liền có thế quay về thăm tổ mẫu rồi. Không phải là con thích chơi với Tịnh Nhi và Vân Nhi sao? Vừa hay trong nhà mời nữ tiên sinh đến, có thể dạy các con thư hoạ và quy củ, còn có thể cùng đọc sách với Anh ca."

Lang Hoa yên lặng nghe Lục Nhị thái thái nói. Lục Nhị thái thái biết tổ mẫu quan tâm nhất là cái gì cho nên mới có ý nói cho tổ mẫu biết, nếu như nàng đi theo Lục gia sẽ nhận được sự giáo dưỡng như thế nào.

Không ngờ Lục Nhị thái thái lại là người có tâm tư nhạy bén như thế.

Nàng luôn cho rằng , Lục Nhị thái thái không quá biết xem xét thời thế, cả ngày bận rộn chỉ trỏ chân tay, trong nhà sốt ruột không dứt như cũ, đến nỗi việc bên ngoài gia đình cũng đều ỷ vào Lục Anh giải quyết giúp.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, Lục Nhị thái thái không những tính toán chu toàn mà cũng tương đối biết nhìn gió giương buồm.

Lang Hoa nhìn qua, mẫu thân vì lời nói của Lục Nhị thái thái mà mắt đã phát sáng, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên là đã bị nói động rồi.

Mẫu thân nhất định không ngờ đến, nhiều năm về sau, Lục Nhị thái thái lại có lý do khác để từ chối.

Đến hôm nay nàng vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng.

Thần tình khinh thường và xem nhẹ đó trên mặt Lục Nhị thái thái như là đang nói thu nhận, giúp đỡ cho mẹ con bọn họ.

Nhà mẹ đẻ không có năng lực, không có thân phận thỏa đáng, nhiều năm phải dựa vào Lục gia chu cấp, một nữ tử mù không biết là đã mang đến cho Lục gia biết bao nhiêu phiền phức.

Mỗi lần đến bên cạnh nàng đều nói một câu: Nếu như không có Lục gia, mẹ con các người đã sớm chết ở Trấn Giang rồi, nói cho cùng người con dâu này chẳng khác gì nhặt phiền phức đem về.

Năm đó, Cố gia đích thực là cùng chạy trốn, khi ấy nàng thơ dại vô tri, lại bị bệnh tình nguy kịch cho nên không có quyền lợi lựa chọn.

Hôm nay đã không như thế nữa rồi.

Nàng có thể lựa chọn.

Lục gia cuối cùng cũng sẽ đá cái phiền phức là nàng đi.

Lang Hoa ngẩng đầu nhìn Lục Nhị thái thái, giả vờ thành bộ dạng không hiểu, "Lục nhị bá mẫu vì sao phải đối tốt như thế với Lang Hoa?"

Âm thanh trẻ con trong trẻo vang lên, bầu không khí trong phòng cũng dường như biến thành nhẹ nhõm đi.

Lục Nhị thái thái cười, "Bởi vì bá mẫu thích Lang Hoa."

"Không phải thế," Cố Tam thái thái mặt đầy thâm ý, "Phải nói là Lang Hoa nhà chúng ta mệnh tốt."

Lục Nhị thái thái đối với câu trả lời của mình vô cùng hài lòng, vừa muốn tiếp lời khuyên Cố lão thái thái thì nghe thấy Lang Hoa lại nói một câu, "Nếu như Lục Nhị thái thái không thích Lang Hoa nữa, Tịnh tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ cũng không chơi với Lang Hoa nữa, Anh ca ca lớn lên sẽ càng không cùng đọc sách với Lang Hoa, Lang Hoa muốn về nhà nhưng lại không thể quay về, vậy thì nên làm như thế nào?"

Trong phòng đột nhiên im lặng như tờ, mọi người đều giương mắt đờ đẫn ngẩn ra tại chỗ, Lục Nhị thái thái kinh ngạc nhất thời quên mất phải phản bác.

Chỉ có Lang Hoa chui vào trong lòng Cố lão thái thái, dùng giọng nói trong trẻo tiếp tục nói, "Con sợ Lục nhị bá mẫu cảm thấy phiền phức, đến lúc đó muốn đuổi Lang Hoa đi, Lang Hoa lại chẳng có nơi nào để đi, Lang Hoa không muốn bịt tai lại mà sống qua ngày tháng đâu."

Bịt tai lại mà sống qua ngày tháng là lời mà Lục Nhị thái thái quen dùng để chế giễu người khác, bà ta thường nói mấy người họ hàng xa của Lục gia hết lần này đến lần khác rõ ràng là biết chủ nhân đã hạ lệnh đuổi khách nhưng ai ai cũng đều bịt tai lại mà sống qua ngày tháng, giả vờ không nghe thấy cái gì hết.

Lục gia, Cố gia thân cận như thế, tổ mẫu và mẫu thân tất nhiên là đã nghe thấy kiểu nói này của Lục Nhị thái thái.

Lang Hoa quả nhiên là đọc được thần tình khác lạ trên mặt tổ mẫu.

Sắc mặt Lục Nhị thái thái cũng đỏ hết lên, da gà sau khi nổi hết từ cổ lập tức lan khắp toàn thân, trong nháy mắt bà ta cơ hồ cho rằng bản thân mình nhất định đã lỡ miệng nói ra ở đâu đó, bị Lang Hoa nghe trộm được. Nó làm sao mà biết được? Một đứa trẻ tám tuổi làm sao có thể biết được suy nghĩ trong lòng bà ta?

Bí mật trong lòng trong chốc lát để lộ ra trước mặt người khác giống như vỏ trứng bị vỡ, những thứ bẩn thỉu lập tức đổ hết ra.

Lục Nhị thái thái áp chế suy nghĩ muốn trốn đi, vén tóc ra sau tai giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, "Đứa trẻ này, làm gì có chuyện như thế, bá mẫu thích con nhất, làm sao có thể cảm thấy phiền phức? Tịnh Nhi còn làm cho con một cái ví, Anh Nhi cũng bảo ta mang đến cho con hai cuốn sách."

Lục Nhị thái thái nói rồi từ trong tay Kiều ma ma bên cạnh lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương đặt lên bàn.

Ánh mắt Cố Tam thái thái lấp lánh, tiến lên trước giải vây, mở cái hộp gỗ đàn hương đó ra, từ bên trong lấy ra hai quyển sách và một cái ví thêu hình hoa mai, "Xem này, Tịnh Nhi tỷ và Anh ca đều nhớ tặng quà cho Lang Hoa, trách nào Linh Lung nhà chúng ta luôn rất thèm muốn."

Mẫu thân cũng khe khẽ cau mày oán trách nhìn Lang Hoa, "Đứa trẻ này hôm nay rốt cuộc là làm sao thế? Lại toàn nói linh tinh."

Lục Nhị thái thái thở phào, đang định mượn chỗ trèo xuống, Lang Hoa lại ôm lấy Cố lão thái thái, "Tổ mẫu, Lang Hoa buồn ngủ rồi."

Cố lão thái thái cười nói: "Được, tổ mẫu cùng con đi nghỉ." Sau đó nhìn Lục Nhị thái thái, "Lang Hoa vừa mới tỉnh lại, bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn, trong nhà vẫn còn việc khác chưa xử lý xong, ta không thể ở lại đây cùng với cháu dâu rồi."

Lục Nhị thái thái lập tức hoảng hốt luống cuống đứng lên, "Vậy còn chuyện đi Hàng Châu?"

Cố lão thái thái khẽ nhấc ly trà lên uống, "Việc chuyển đi lớn như vậy không thể liều lĩnh quyết định được, cháu quay về trước đi, đợi ta nghĩ kỹ xong sẽ bàn bạc với em gái của ta."

Đã nói đến thế, Lục Nhị thái thái cũng không thể ở lại thêm nữa, chỉ có thể hậm hực cáo từ.

Mẫu thân vội vàng đứng lên tiễn Lục Nhị thái thái, Cố Tam thái thái vẫn chưa đợi được người của Lục gia ra khỏi sân trong đã gấp gáp mở miệng, "Mẹ, người không thể quyết định sai được, chúng ta nếu như để mất cơ hội này, thì sẽ... không rời khỏi Trấn Giang được đâu."

"Vậy thì không đi nữa." Cố lão thái thái đột nhiên ngồi thẳng người lên, "Chúng ta đều ở lại cạnh giữ tổ nghiệp tổ tiên để lại, ta ngược lại muốn xem xem chúng ta có chết hết ở Trấn Giang hay không?"

"Lại nói..." Cố lão thái thái nhìn cháu gái, "Lang Hoa của chúng ta có được sự ân huệ của Dược Dư Lưu Ly Quang Bồ Tát, nói không chừng Bồ Tát sẽ giúp Cố gia chúng ta."

Sắc mắt Cố Tam thái thái lập tức biến thành trắng bệch.

Tiễn Cố Tam thái thái đi rồi, trong phòng không còn ai bên cạnh, Cố lão thái thái mới thở dài một hơi, để Khương ma ma hầu hạ cởi bỏ áo ngoài trên người.

Lang Hoa nhìn thấy Khương ma ma đưa cho tổ mẫu một tấm thiếp màu vàng.

Khương ma ma nói: "Tấm thiếp này phải làm sao?"

Cố lão thái thái cau mày, có chút do dự, "Trước cứ thu lại đã, hôm nay không cần đến rồi."

Lang Hoa nhìn tấm thiếp nhũ kim trong tay Khương ma ma một cái, máu huyết toàn thân đột nhiên dồn hết về tim.

Nàng muốn đứng lên.

Mẫu thân nói rồi, nàng và Lục Anh đổi thiếp canh* trước khi rời xa Trấn Giang.

* Thiếp canh: ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh.

Thứ mà tổ mẫu bảo Khương ma ma thu lại đó chính là sinh thần bát tự của nàng.

Có phải là tổ mẫu chuẩn bị định hôn sự cho nàng và Lục Anh không?

Lang Hoa vừa nghĩ đến điều này, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân, "Lục Tam gia đến rồi."

Trái tim Lang Hoa lập tức thình thịch đập điên cuồng không ngừng.

Nàng sắp gặp được Lục Anh rồi.

Cuối cùng nàng cũng sắp gặp được Lục Anh rồi.