Lục Anh đem ưu tư kỳ quái trong lòng đó ném đi, nhìn về phía Cố lão thái thái, "Nghe phụ thân nói triều đình thiết lập bên ngoài thành Hàng Châu mấy trạm gác, chính là muốn ngăn cản người muốn lánh nạn đi trước, tổ phụ và phụ thân không dễ gì mới nhờ được văn thư Triệu Bảo, như thế mới có thể đi qua. Khởi hành sớm chút cũng là vì sợ đêm dài lắm mộng, còn có biến cố gì nữa thì không thể bảo đảm cả nhà bình an."
Hoá ra là như thế.
Lang Hoa lập tức hiểu rõ.
Đây mới là mục đích của Lục Anh, không phải là đến để thăm nàng mà là tiến một bước thăm dò tổ mẫu rốt cuộc là có chuyển đi khỏi Trấn Giang hay không?
Cố lão thái thái trầm mặt một khắc, nâng chén trà lên cạnh miệng nhưng không uống, "Cháu ngoan, con cho di tổ mẫu một chủ ý, chúng ta có nên đi hay không?"
Lục Anh không kinh ngạc việc Cố lão thái thái hỏi lại hắn như thế này, hắn đặt chén trà trong tay xuống, xoè tay áo ra, nét ngây thơ trên mặt thiếu niên đó dường như trong chốc lát lùi đi, từ từ mở miệng, "Đầu tiên là di tổ mẫu không chuẩn bị rời khỏi Trấn Giang, điều mà bây giờ di tổ mẫu đang do dự là một nhà Cố tam thúc, Cố nhị thẩm và Lang Hoa muội muội có cùng đi đến Hàng Châu với mẫu thân hay không?"
Lang Hoa không ngờ Lục Anh lại nói trắng ra như thế.
Lục Anh nói, "Cố Lục hai nhà tương hỗ giúp đỡ nhau mấy chục năm, mười năm trước lũ lụt, Cố gia giúp Lục gia vượt qua cửa ải khó khăn, Lục gia tất nhiên là phải trả lại phần nhân tình này cho Cố gia, huống hồ..." Nói rồi không tránh khỏi nhìn về sau tấm bình phong, "Tổ mẫu và di tổ mẫu không phải là đã định hôn sự cho con và Lang Hoa rồi sao, nếu như trước lúc rời đi đổi canh thiếp thì Lang Hoa chính là con dâu nhà Lục gia, bất luận như thế nào Lục gia đều phải bảo vệ chu toàn cho nàng ấy."
"Di tổ mẫu tất nhiên là quan tâm Lang Hoa gả vào Lục gia có phải chịu ức hiếp hay không, người chuẩn bị cho nàng chỗ hồi môn chính là có thể để cho nàng ấy đứng vững ở trong Lục gia."
Lang Hoa nghe thấy lời của Lục Anh, nhớ đến lúc chuyển mười mấy hòm của hồi môn đến nhà Lục gia, ngữ điệu Lục Nhị thái thái ngày nào cũng vui vẻ và đắc ý.
Một nửa số tiền của Cố gia cứ như thế mà tiến vào Lục gia.
Cố gia vì Lục gia mà dệt hoa trên gấm, cuối cùng lại rơi vào cái danh tiếng chẳng qua là được Lục gia bố thí.
Nàng biết mưu tính của Lục gia, luôn cho rằng Lục Anh không giống như những người khác...
Nàng và Lục Anh là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô xai, trong ký ức, thái độ của Lục Anh đối với nàng luôn ấm áp và săn sóc, lúc ở Lục gia bất luận là có gặp phải phiền phức gì, mẫu thân đều sẽ đi tìm Lục Anh, Lục Anh luôn sẽ nghĩ ra cách để giải quyết, đem hết sức mình để bảo vệ cho nàng.
Nhưng hôm nay, xem ra tất cả không hề giống như trong tưởng tượng của nàng. Hôn ước hiện tại của bọn họ ở trong lòng Lục Anh cũng chỉ là chuyện cân nhắc lợi ích giữa hai nhà mà tính ra thôi.
Lục Anh rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu thật tâm đối xử tốt với nàng, là do nàng sống nhờ ở Lục gia quá mức đáng thương, hay là sớm chiều sống chung nảy sinh tình cảm?
Nếu như bọn họ không định hôn ước, nàng cũng không nương nhờ dưới cửa Lục gia, hai người bọn họ sẽ như thế nào?
Không quan tâm như thế nào, nàng sẽ không vì tình cảm giữa hai người bọn họ mà thoả hiệp vào lúc này.
Lang Hoa nhìn Lục Anh, "Lục tam ca có phải là cũng xem chúng ta là những hạ nhân nhà quê không có kiến thức không?" Lục gia có người làm quan ở trong triều, nhất định nội tình việc triều đình lần này phái binh và tình hình phản quân đã biết rõ ràng, nhưng lại không để lộ cho Cố gia nửa điểm tin tức, không phải chính là coi Cố gia là hạ nhân nhà quê không có kiến thức sao.
Gọi đến thì đến bảo đi thì đi.
Lục Anh kinh ngạc thuận theo âm thanh nhìn qua, nữ hài tử sau bình phong đã ngồi lên rồi, Cố Lang Hoa xem ra có chút tiều tuỵ, thế nhưng đôi mắt lại nhướn lên, sức sống tràn đầy sóng đôi với hắn.
Lục Anh không nhịn được mà nhếch miệng lên.
Câu này nghe ra thì chỉ giống như một đứa trẻ con trêu đùa không nguyên cớ.
Thế nhưng tỉ mỉ suy xét ra thì trong lời nói này cũng chính là điểm mà Cố lão thái thái không thoải mái, Cố Lang Hoa làm sao có thể nói thấu đáo được đến như thế?
Chiến sự phía trước rốt cuộc như thế nào, tổ phụ và phụ thân sớm đã biết rõ.
Nhưng tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bởi vì càng ít người biết thì sẽ càng an toàn.
Càng huống hồ Cố gia vốn không có người chủ sự, Cố lão thái thái thì bệnh tình nguy kịch, Cố Tam lão gia bùn nhão không thể trát tường, Lục gia không thể nào mưu sự với bọn họ được.
Nếu như không phải Cố gia có tiền của phong phú, mẫu thân sẽ không đồng ý dẫn theo Cố gia đến Hàng Châu.
Lục Anh vừa nghĩ đến chỗ này...
Một vật tròn tròn từ phía sau bình phong lao ra ngoài, bổ nhào vào trong lòng Cố lão thái thái.
"Tổ mẫu." Thanh âm trong trẻo vang lên, Lục Anh mới ý thức được thứ tròn tròn kỳ quái kia chính là Cố Lang Hoa.
Cố Lang Hoa dùng vải bông xanh nhạt bọc kín mình từ đầu đến chân, dáng vẻ này vô cùng buồn cười.
Nàng làm như vậy đại khái là sợ truyền nhiễm bệnh đậu mùa cho người khác.
Lang Hoa ở trong lòng Cố lão thái thái xoay mặt lại, nhìn về phía Lục Anh.
Bốn mắt gặp nhau, Lục Anh đột nhiên phát hiện Cố Lang Hoa không buồn cười như thế. Cố Đại tiểu thư nổi tiếng là xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, cái cằm xinh xắn, da dẻ tinh khiết, vô cùng thanh tú động lòng người, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.
Thế nhưng hôm nay không giống như vậy, dung mạo của nàng tuy bị vải bông che mất, đôi mắt sáng ngời kia đã khiến cho cả người nàng càng thêm sáng rõ hơn.
Cố lão thái thái vuốt tóc mai Lang Hoa, "Nhóc con, con cảm thấy chúng ta có phải là những hạ nhân nhà quê không có kiến thức không?"
Lang Hoa gật gật đầu, "Chúng ta là hạ nhân quê mùa, như vậy thì đã sao, mấy năm trước bị lũ lụt, chúng ta không để cho bất cứ thân thích và tá điền nào đến nhờ vả phải chết đói."
Cố lão thái thái gương mặt cứng nhắc lập tức cười rộ lên, "Nhà chúng ta không phải là danh môn vọng tộc, cũng không có ai làm quan ở trong triều, thế nhưng chúng ta đã giúp cho cả Trấn Giang vượt qua được cửa ải khó khăn."
Lang Hoa nhìn Lục Anh một cái, tổ mẫu và nàng nói mấy lời này ý tứ đã quá rõ ràng rồi, chế giễu danh môn vọng tộc Lục gia này, rốt cuộc bọn họ cũng không bằng Cố gia mà bọn họ vẫn coi thường.
Lục Anh vẫn là bộ dạng thản nhiên bình tĩnh như cũ, dường như không đặt mấy lời nàng nói ở trong lòng.
"Lục tam ca," Thanh âm của Lang Hoa trong trẻo, "Huynh không chuẩn bị cùng với Lục nhị bá mẫu cùng đi đến Hàng Châu có đúng không?"
Câu này cuối cùng cũng khiến cho Lục Anh ngước mắt lên.
Lang Hoa và Lục Anh bốn mắt giao nhau, từ trong biểu cảm kinh ngạc của Lục Anh, Lang Hoa hài lòng thu được đáp án.
Suy cho cùng, mười năm sau Lục Anh mới trở thành "Bồ Tát nặn bằng bùn" trong miệng người xung quanh đó, lúc đó muốn từ trên mặt hắn phỏng đoán được tâm tư còn khó hơn cả lên trời.
Lục Anh nói: "Sao Lang Hoa muội muội lại biết?"
Lang Hoa cười, tiếng nói trẻ con trong veo như chuông bạc, nghe vạn phần êm tai, nàng thẳng người lên, học giọng điệu ban nãy của Lục Anh, nhại lại lời Lục Anh nói, "Di tổ mẫu là đang do dự một nhà Cố tam thúc, Cố nhị thẩm và Lang Hoa muội muội có cùng đi đến Hàng Châu với mẫu thân hay không?"
Lục Anh nghe lại lời nói của mình một lần, lập tức phát hiện có vấn đề.
Hắn nói là cùng với mẫu thân đi đến Hàng Châu, mà không phải là nói cùng với chúng ta đi đến Hàng Châu, vô ý thức, hắn đã loại trừ mình ra ngoài.
Chuyện hắn không để ý, Cố lão thái thái cũng không nghe ra manh mối, sao Cố Lang Hoa lại phát hiện ra cái điểm này?
Lục Anh từ trên khuôn mặt non nớt của Lang Hoa không nhìn ra được nửa điểm khác thường.
Lẽ nào một trận bệnh này lại khiến cho một người thay da đổi thịt?
Bàn tay trắng nõn của Lang Hoa lại chỉ chỉ về phía trước, "Tổ mẫu nhìn xem."
Cố lão thái thái thuận theo phía Lang Hoa chỉ mà nhìn vào đôi giày Lục Anh đang đi.
Lang Hoa cười nói, "Lục tam ca đi một đôi giày mới đó," Nói rồi khe khẽ nhăn mày, "Đi đến một nơi rất xa mà lại đi giày mới, chân sẽ rất khó chịu."
Lục Anh bất ngờ tỉ mỉ nhìn chằm chằm Cố Lang Hoa, điều đó không giống với lễ nghi của hắn, ánh mắt của hắn không nhịn được mà nán lại trên khuôn mặt nàng.
Sau khi nàng trọng sinh liền phát hiện có rất nhiều chuyện không giống như hiểu biết của nàng ở kiếp trước.
Thế nhưng nàng thực sự hiểu rõ Lục Anh cho nên nhất thời liền có thể dò được thực tình mà nàng muốn biết.
Từ Trấn Giang đến Hàng Châu, lộ trình xa như thế, người bình thường trước khi gần đi sẽ không đi một đôi giày mới, Lục Anh sẽ càng không.
Chân phải của Lục Anh lúc nhỏ bị thương, hơi mệt nhọc một chút là đã không chịu được, trước nay hắn đều không nói chuyện này với người xung quanh, bởi vì vết thương của hắn là lúc đi thăm mẹ đẻ mà bị, nói ra sẽ không có ai thương xót hắn, ngược lại càng trách mắng hắn không giữ lễ nghi.
Ở bên ngoài hắn là trọng thần tâm phúc uy phong lẫm liệt của Hoàng thượng, về đến nhà hắn lại như con tôm khô nằm co quắp bên cạnh nàng, để cho nàng mò mẫm bôi thuốc cho hắn, tay của hắn giống như lông chim vuốt qua tóc mai nàng, lúc đó hắn chỉ là một Lục tam lang toàn thân đầy mùi thuốc và trong lòng đầy vết thương.
Nếu như Lục Anh muốn cùng với Lục gia rời đến Hàng Châu thì tuyệt đối sẽ không để bản thân mình rơi vào tình cảnh khó xử, bất luận là thế nào cũng không thể đi một đôi giày mới trước lúc lên đường hai ngày, hành hạ đôi chân bị thương của mình là chuyện nhỏ, giữa đường không theo kịp đoàn người mới là chuyện lớn, một người tâm tư tinh tế như Lục Anh, đương nhiên sẽ cân nhắc lợi hại.
Khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái chính là Lục Anh không đi, lúc Trấn Giang bị công thành, làm thế nào mà hắn thoát thân được? Vì sao Lục Anh lại không hề nhắc đến chuyện này.