Là kẻ nào, là kẻ nào đánh hắn, Vương Kỳ Chấn cố gắng mở mắt ra nhìn khắp chung quanh, khắp nơi đều là bóng người mơ hồ, một loại sợ hãi chưa bao giờ có lập tức tràn vào thân thể hắn.
Vương Kỳ Chấn muốn hô tên của hộ vệ bên cạnh thế nhưng trong miệng phun ra ngoài toàn là máu mằn mặn.
Máu?
Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Tại sao lại không có ai chú ý tới hắn?
Quần áo trên người hắn cũng bị người khác kéo rách, giầy không biết ở nơi nào, bên cạnh toàn là tiếng cười ha ha, giống như là nạn châu chấu nhiều năm trước kia, tình hình lúc mọi người nhìn thấy lương thực.
Dường như chuyện khát khao bấy lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Lý Húc ở bên cạnh nhìn thấy loại cảnh tượng này không khỏi hướng Hàn ngự sử hỏi, "Là ai bị mọi người nâng lên thế? Sao lại nhìn giống như là đại nhân Vương Kỳ Chấn vậy?"
Bách tính ồn ào nâng hai người lên, một người là Mẫn Hoài, một người lại là Vương Kỳ Chấn.
Chuyện gì xảy ra thế?