Tề Ngọc Song biết chắc chắn Lang Hoa đã khuyên Mẫn Giang Thần rồi, chỉ có điều cũng không có tác dụng.
"Được rồi," Tề Ngọc Song nói, "Đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa."
Tề Ngọc Song tựa vào vai Lang Hoa: "Lúc vừa biết mình phải gả tới Tây Hạ, ta cũng không cảm thấy buồn nhiều, trong lòng nghĩ chẳng qua chỉ là ít được ở bên phụ thân, mẫu thân đi thôi, dù sao phụ thân cũng chỉ là một Vương gia nhàn hạ. Nhưng bây giờ sắp đi trong lòng lại cảm thấy không nỡ đến thế," Nói rồi ngừng một chút, "Những năm đó muội đã đi đâu? Sao không sớm quen biết với ta, như vậy chúng ta cũng có nhiều ngày tháng ở bên nhau."
Mấy câu nói này của Tề Ngọc Song khiến cho Lang Hoa có chút thương cảm.
Lang Hoa kéo tay Tề Ngọc Song: "Muội sẽ đi thăm tỷ."
Tề Ngọc Song híp mắt cười: "Muội đừng lừa ta đấy."
"Tuyệt đối không lừa tỷ," Lang Hoa nói, "Tỷ nên biết, muội đây không ngồi yên được, nói không chừng lúc nào đó sẽ chạy qua đó."