Phùng sư thúc vừa dứt lời, Từ Khải Chi thấy một người đi tới.
Tiếng của người kia rất thanh, "Đỗ đại nhân ra khỏi thành muộn như vậy là vì chuyện gì thế?"
Từ Khải Chi trợn to hai mắt, người nọ càng đi càng gần, hình dáng cũng dần dần rõ ràng.
Đuốc thắp sáng chung quanh, chiếu sáng không gian bên cạnh hắn, ánh mắt hắn sâu xa, trên mặt là nụ cười, không mặc quan phục, thậm chí không phải áo khoác xa hoa quý giá gì, nhưng lại có loại ung dung và uy nghiêm bẩm sinh.
Từ Khải Chi trong lòng vui mừng nhảy dựng lên, loại hình dáng uy phong lầm lẫm này, khiến cho hắn sinh ra một loại sùng kính, nếu như có một ngày hắn cũng có thể đi tới như vậy, để cho tất cả mọi người tin phục, vậy thì thật là tốt biết bao.
Mắt thấy kẻ tới tiếp ứng bị quân lính đè ở chỗ đó, mặt Đỗ Kỳ Trọng xám như tro tàn, nghiêng mặt nhìn Bùi Khởi Đường.