Chereads / Dạo bước phồn hoa / Chapter 42 - 第四十二章 Để lại

Chapter 42 - 第四十二章 Để lại

Từ Tùng Nguyên không khỏi nhìn về phía Lục Văn Hiển, hắn không phải là không thích huyền học, hướng về phía cao thuyết có Lão tử, Thôn trang, Chu dịch sớm đã được xưng là tam huyền, hướng về phía thấp thuyết có, châm cứu, nước thuốc, xoa bóp đều là được sơ khai từ huyền học. Nhưng mà hắn không quá tin tưởng cái gọi là suy diễn thuật. Lần này hắn trở về, cũng phải cần khuyên nhủ Lục Văn Hiển, đề cử cùng đảm nhiệm ở Hàng Châu cho tốt, đến khi thi được đánh giá là nhất ưu, hắn sẽ tìm cách điều đến kinh thành.

Từ Tùng Nguyên đang suy nghĩ không nói gì.

Lục Văn Hiển cũng không cảm thấy lúng túng, nói tiếp: "Ta bói một quẻ, sợ là ngày sinh thần hôm đó ở Từ Ninh Cung sẽ có biến, Từ đại nhân phải báo trước cho phu nhân và tiểu thư chuẩn bị thật tốt."

Sắc mặt của Từ Tùng Nguyên nhất thời trở nên khó coi, không khỏi thấp giọng: "Những lời này cũng không thể nói lung tung."

Lục Văn Hiển lại cười híp mắt nói: "Lời này liên quan tới tính mạng của người thân, tất nhiên không thể nói với người ngoài, nhưng mà huynh trưởng không giống vậy, huynh trưởng sẽ không ném ta vào trong hố lửa."

Từ Tùng Nguyên không biết nói cái gì cho phải, chẳng qua là lắc đầu, "Ngươi a ngươi."

Lục Văn Hiển nói: "Ta không có thông minh như huynh trưởng, càng không biết sáu loại ngôn ngữ, không vào được Hàn Lâm Viện, lại không có bản lĩnh mang binh đi đánh giặc, chẳng qua là thông hiểu một chút huyền học, sau này cũng không hy vọng có thể làm cái chức quan to hiển quý gì, chỉ là mong đợi có cơ hội có thể xuất một chút lực giúp cho huynh trưởng, cũng báo đáp huynh trưởng đã bảo vệ khắp nơi."

Lục Văn Hiển nói mấy câu thấu tình đạt lý rất thoả đáng, vừa rồi Từ Tùng Nguyên còn cảm thấy phản cảm với huyền học, nhất thời biến mất sạch sẽ, mỗi người có một sở thích, hắn cũng không thể ép buộc Lục Văn Hiểu nhất định phải dựa theo an bài của hắn để làm việc.

Từ Tùng Nguyên suy nghĩ một chút, "Câu nói vừa nãy của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

Lục Văn Hiển ánh mắt sáng ngời, "Năm nay, chỉ sợ là Thái hậu sẽ bị bệnh phù nhập mệnh, ta tìm vị ma ma kia cho huynh trưởng, đúng lúc lại có phương pháp điều trị về phương diện ẩm thực, có thể để cho tiểu thư học một chút."

Từ Tùng Nguyên nhíu mày, "Cho dù là như vậy, trong cung luôn có thái y, đâu cần dùng tới chúng ta."

Lục Văn Hiểu cười lại gần, "Để cho Cẩn Du học nhiều một chút cũng tốt, huynh không nên quá hà khắc đối với Cẩn Du, mỗi ngày lúc nào cũng nghiêm mặt dạy dỗ nàng, để cho nàng học quy củ, nói cho cùng nàng vẫn là một nàng gái, có thể nàng đối với những thứ khác rất là có hứng thú."

Từ Tùng Nguyên cũng không bao giờ nghi ngờ sự yêu thích của Lục Văn Hiển đối với Cẩn Du, rất có thể là được tận mắt nhìn thấy nàng sinh ra, đối xử với nàng giống như là thân thúc thúc nhà mình, mỗi lần tới Hàng Châu đều phải mang cho nàng một ít vật nhỏ hiếm lạ, cái đèn kéo quân gì đó, ngân huân cầu, con lật đật, lần trước còn tặng một con chim hoàng yến, cũng lạ là cứ phàm là cái gì mà Lục Văn Hiểu cầm đến thì Cẩn Du đều rất thích.

Tuy rằng Từ Tùng Nguyên không quá đồng ý với những đạo lý kia của Lục Văn Hiển, lại nghĩ đổi một ma ma cũng không phải là không thể, "Vậy hãy để cho vị ma ma kia đến thử xem."

Lục Văn Hiểu rất là vui vẻ, ho khan một cái, lập tức có người xách một cái lồng chim tiến vào.

Lục Văn Hiểu nói: "Đây là con chim nhỏ mà ta mang tới cho Cẩn Du."

Một con chim bói cá ở trong lồng ra vẻ mà nhảy tới nhảy lui.

Từ Tùng Nguyên không thể làm gì khác hơn lắc đầu, "Cũng trách không được mỗi lần Cẩn Du đều hỏi ta, lúc nào Lục nhị thúc đến Hàng Châu."

Đợi đến khi Từ Tùng Nguyên rời đi, Lục Văn Hiểu cũng một mạch trở về Lục gia, Hà ma ma lập tức tiến lên đón.

Lục Văn Hiển thấp giọng nói: "Ngày mai ngươi phải đến Từ gia." Nói xong dừng lại một chút, "Nhưng mà đừng quên ai mới là chủ tử của ngươi."

Hà ma ma thuận theo mà đáp lời, "Nô tỳ đối với lão gia trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng."

Lục Văn Hiểu hết sức hài lòng.

Quản gia của Lục gia đi tới bẩm báo, "Lão gia, Lý đại nhân đến."

Lý Thành Mậu là họ hàng xa của nhà mẹ đẻ Thôi thị của thái tử, đáng tiếc hoàng thượng lại coi trọng Đoan vương, Thôi thị liền bởi vì lúc sinh thái tử bị khó sinh mà chết, họ hàng xa Lý gia này còn chưa có đến mượn lực thì đã bị thất thế. Năm ngoái, hoàng thượng vì lập thái tử, phong Thôi thị lên làm hoàng hậu, Lý Thành Mậu mới mượn tên nhà ngoại ở Hàng Châu đảm nhiệm dòng họ Tư Mã, lần này mới có cơ hội vào kinh bái kiến thái tử.

Lục Văn Hiểu đi vào trong nhà chính gặp mặt với Lý Thành Mậu. Vừa đi vào gian nhà, Lý Thành Mậu lập tức tiến lên đón, một tay ôm Lục Văn Hiển vào trong lòng, không ngừng vuốt lưng của Lục Văn Hiểu, cười ha ha nói: "Hiền đệ thật đúng là thần nhân vậy."

Lục Văn Hiểu chỉ cười không nói.

Lý Thành Mậu nói: "Lần này vào kinh quả nhiên giống như lời nói của hiền đệ, chuyện tốt tới cửa."

Ánh mắt của Lục Văn Hiểu lóe lên, "Để cho ta đoán một cái..."

Lý Thành Mậu thấy Lục Văn Hiểu vòng quanh hai vòng ở trong phòng, quay đầu phun ra mấy chữ, "Là Ti Chỉ huy sứ trông quân đội."

Lý Thành Mậu nhất thời giật mình ngẩn người tại chỗ, ngay sau đó trong mắt liền hiện lên vẻ sùng bái.

Hắn rời kinh là lúc Lục Văn Hiểu nói cho hắn một câu.

Việc vui tới cửa, chí nguyện hài lòng thỏa mãn, nửa vui nửa buồn.

Tất cả đều ứng nghiệm.

Làm sao không để cho hắn kinh ngạc.

Có Lục Văn Hiểu, hắn còn sợ ngày sau không có tiền đồ tốt hay sao.

Lục Văn Hiểu này, tương lai cũng sẽ không phải là vật trong ao.

Lục Văn Hiểu nói tiếp: "Nhưng mà, Lý huynh cũng phải lập được đại công, mới có thể có toại nguyện như mong muốn."

Lý Thành Mậu gật đầu, Ti Chỉ huy sứ của quân đội là phải hoàn thành chức trách, không có lai lịch và quân công, cho dù là thái tử mở miệng, hai vị thừa tướng Tỉnh Trung Thư cũng sẽ không đồng ý, huống chi còn có thái hậu đang nhìn chằm chằm triều cục.

Thái hậu và hoàng thượng phân chia hai phe chống chọi nhau, thể hiện không tốt không những Lý gia không thể giữ chức còn trở thành một quân cờ bị hy sinh.

Lý Thành Mậu nói: "Thái tử để cho ta mang viện quân cho Hàn Chương, chỉ cần lập được đại công, tương lai... có thể thuận thế mà lên." Đây chính là chỗ làm cho hắn lo lắng. Hàn Chương cũng không phải là người dễ chọc, để cho hắn mang viện quân đến, làm tốt thì công lao đều là của Hàn Chương, làm không tốt thì cho dù không bị mất đầu ở trên chiến trường, cũng sẽ bị Hàn Chương kết tội.

Trong phúc có họa.

Lý Thành Mậu khẩn thiết nhìn Lục Văn Hiểu, "Lục hiền đệ nhất định phải chỉ điểm cho vi huynh a."

Lục Văn Hiệu khẽ nâng đầu lên, nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười tươi, "Huynh không cần lo lắng, thái tử gia sẽ luôn để cho người đưa tin cho huynh, nói cho huynh là phải nên làm như thế nào, tiểu đệ... Cũng muốn tặng huynh một câu nói, chỉ cần huynh nhớ kỹ, chắc chắn sẽ đạt được thành công."

Lý Thành Mậu ngừng thở lắng nghe.

Lục Văn Hiệu nói: "Hàn Chương không chết, không tiến vào Trấn Giang."

...

Tổ trạch Cố gia.

Lang Hoa để cho quản gia cầm một quyển sổ sách đưa vào trong tay Hàn Chương.

Hàn Chương mở ra vừa nhìn một cái, mặt trên ghi lại tất cả lương thực mà Cố gia sở hữu còn thừa lại, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn Cố Lang Hoa đang ngồi ở trong cái ghế.

Mỗi lần chiến tranh, hắn đều phải bái phỏng các nhà nhà giàu lân cận,hy vọng bọn họ có thể quyên góp một chút lương thực để làm quân tư.

Bây giờ hắn còn chưa có mở miệng, Cố gia đã đem quyển sổ sách thật dầy đưa tới trong tay hắn.

Cố đại tiểu thư cũng đã sớm liền bắt đầu chuẩn bị gạo nếp để sửa chữa tường thành giúp triều đình.

Hàn Chương luôn cảm thấy Cố gia có một người biết nhìn xa trông rộng đang lặng lẽ mà an bài tất cả những cái này.

Là Cố lão phu nhân còn đang sinh bệnh, hay là vị nữ quyến khác mà hắn chưa từng gặp mặt? Dù sao cũng thật sự không thể chính là vị tiểu cô nương trước mặt này. Ngón tay của tiểu cô nương tròn vo, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, giống như là một con búp bê dùng một khối dương chi bạch ngọc không chút tạp chất mà khắc thành, sao một tiểu cô nương như vậy có thể làm được việc này?

Cố tam phu nhân đi tới bên ngoài cửa sổ lén lút nghe âm thanh nói chuyện bên trong.

Lang Hoa nói: "Đây là tất cả lương thực mà Cố gia có thể lấy ra, chờ đến lúc đại quân xây kho lúa, sẽ để cho gia nhân toàn bộ đều đưa qua."

Cố tam phu nhân không khỏi kinh hô thành tiếng.

Tất cả lương thực.

Lão phu nhân bị điên rồi phải không?

Lang Hoa không để ý tới Cố tam phu nhân trốn ở ngoài phòng, nói tiếp: "Mặc dù là như vậy, nếu như binh sĩ nhiều hơn một vạn, dừng lại ở Trấn Giang lâu hơn một tháng, số lương thực này cũng là xa xa không đủ, huống chi lộ trình từ Lĩnh Bắc đến Trấn Giang xa như vậy, chỉ sợ những thứ triều đình cung cấp đã sớm không đủ, Hàn tướng quân đi tới Trấn Giang trước, chẳng lẽ không phải vì muốn chuẩn bị điều động lương thực sao?"

Hàn Chương lại có loại xúc động muốn đem Cố đại tiểu thư nâng lên.

Hắn đi tới Trấn Giang trước vì có hai nguyên nhân, một trong số đó chính là lương thực.

"Như vậy..." Lang Hoa ngẩng đầu, vươn một ngón tay nhẹ nhàng mà điểm ở trên ghế, "Hàn đại nhân sẽ phải chuẩn bị ngăn cản những nhà giàu mang theo của cải trong nhà rời khỏi Trấn Giang, có thể đi, nhưng phải để lại tất cả lương thực."