Vương Nhân Trí xuống ngựa, đi thẳng vào nhà chính, ngồi trên chiếc ghế hoa hồng thường ngày của lão đại nhân, đây là cổ vật tiền triều để lại, dùng Hoàng Hoa Lê chế tạo, toàn thân chạm khắc, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy đã thích rồi, cũng đều là quan lại, Tào lão đại nhân sau khi về hưu còn được hưởng thụ thứ đồ mà xưa nay ông ta chưa từng hưởng thụ.
Dựa vào cái gì?
Ngày nào đó ông ta nhất định sẽ nắm giữ vinh hoa phú quý như vậy.
Còn giờ, cuối cùng để ông ta thực hiện rồi.
Vương Nhân Trí muốn thở dài một hơi, lại không nhịn được ho ra, hạ nhân lập tức đưa khăn tay lên, Vương Nhân Trí ho ra một mảng máu tanh trên chiếc khăn lụa trắng.
Vương Kỳ Chấn đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Tùy tùng của Vương Nhân Trí kêu lên kinh ngạc, "Lão gia sao thế này?" Nhận lấy khăn nhìn sắc mặt càng khó coi, "Đây là răng, lão gia bị người ta đánh rơi răng rồi."
Vương Nhân Trí nghe được lời này, một chân đạp tới, tùy tùng lảo đảo chân suýt chút ngã ra đất.
Vương Nhân Trí giận giữ quát, "Đồ vô dụng nhà ngươi."
Tùy tùng nâng khăn run lẩy bẩy, Vương Kỳ Chấn vội đưa tay qua đón, mở mắt nhìn, bên trong có nửa chiếc răng mẻ, "Phụ thân," Vương Kỳ Chấn lập tức lo lắng, "Người bị thương ở Thường Châu rồi? Nhi tử bảo người đi mời lang trung."
Vương Nhân Trí vẫy vẫy tay, "Con lại đây, cha con chúng ta nói vài câu."
Vương Kỳ Chấn không lay chuyển được, đỡ Vương Nhân Trí vào trong, mấy bước này Vương Nhân Trí đi rất chậm, mỗi một bước đều giống như đi trên lưỡi đao, trên đùi đau đớn, trong đầu ông ta đều sẽ hiện lên cảnh một người đơn thương độc mã xông vào đội năm nghìn người, xông thẳng về phía ông ta, ông ta kinh ngạc muốn rút đao ứng phó, đao còn chưa kịp lấy ra, trong miệng lập tức cảm giác được một mùi tanh mặn, đầu như bị vật nặng đả kích, lập tức đùi ông ta đau lên, người đột nhiên từ trên lưng ngựa cắm xuống.
Quân hộ vệ của ông ta lên trước chặn lại, lại trừng mắt nhìn người đó giết ra một con đường máu nghênh ngang bỏ đi.
Trận chiến này đánh quá kém cỏi.
Con rể của ông ta là Lục Văn Hiển không dễ dàng gì nhận được tin tức, tàn bộ của phản tặc Khánh Vương đã xuất hiện ở Thường Châu, nhân mã không nhiều, có lẽ chỉ có hơn 300 người, thường ngày trốn ở trong trang viên ngoại ô Thường Châu, ông ta dẫn năm nghìn người tới vây diệt, chỉ cần có thể bắt sống được là có thể lập đại công.
Năm nghìn người đối đầu với ba trăm người.
Đây là một miếng nhân bánh lớn thế nào đập lên đầu ông ta chứ, ông ta gần như chỉ là đi tới nơi là có thể lập quân công, vị trí Tri phủ Trấn Giang ông ta mong mỏi bao năm liền sẽ thuộc về ông ta.
Kết quả, chỉ là nhận được hơn 100 bộ tử thi, giờ đến bách tính bạo động hay là tàn bộ của Khánh Vương cũng không phân rõ.
Ra quân ồ ạt, cuối cùng chỉ là kết quả này.
Vương Nhân Trí tức tới lồng ngực khó chịu, đem cả chuyện này nói cho Vương Kỳ Chấn một cách đơn giản, Vương Kỳ Chấn lúc này mới nhìn thấy vết thương ở đùi của phụ thân, đem năm nghìn người và hộ vệ bên cạnh ra ngoài, lại nhận được kết quả như vậy.
Vương Kỳ Chấn nói: "Khẳng định là tàn bộ của Khánh Vương, nếu là 300 bách tính bạo động, mười mấy hộ vệ nhà chúng ta đã có thể giải quyết chúng rồi."
"Ai có thể chứng minh?" Vương Nhân Trí cười lạnh, "Vũ khí của hơn 100 người chết đó cũng bị người đó dọc đường thu đi hết rồi."
Vương Kỳ Chấn chau mày, "Rốt cuộc là ai?"
"Ta thấy tám phần là bộ hạ đắc lực bên cạnh Khánh Vương." Vương Nhân Trí nói, "Những thủ hạ đó của Khánh Vương trước đây con cũng đã gặp qua, nhưng không nhớ có người thân hình thấp nhỏ."
Hạ nhân Vương gia vào cửa bẩm báo, "Lão gia, Lục gia cho người đưa thư tới rồi, bảo ngài và Lão thái gia đến Cố gia một chuyến."
Vương Nhân Trí chau mày nhìn về phía Vương Kỳ Chấn, Vương Kỳ Chấn cũng chau mày, mặt mày nhăn nhó như người câm ăn hoàng liên.
Vương Nhân Trí hỏi: "Cố gia tìm chúng ta làm gì?"
Vương Kỳ Chấn chỉ đành đem việc của Lư ma ma từ đầu tới cuối nói một lượt, "Con thấy chính là Cố Lang Hoa đó giở trò, nhi tử tận mắt nhìn thấy, nàng ta... "
Vương Nhân Trí nghi hoặc nói: "Cố Lang Hoa?"
Vương Kỳ Chấn gật gật đầu, "Chính là trưởng nữ của Cố Thế Hoành, cháu gái của Cố lão thái thái, Cố Lang Hoa."
Lửa trong lòng "xoẹt" một cái đốt lên, ném bát trà trong tay lên người Vương Kỳ Chấn, "Tỷ đệ các ngươi triển vọng rồi, lằng nhằng với một đứa trẻ con, một đứa trẻ có thông minh hơn nữa có thể làm ra chuyện gì?"
Vương Kỳ Chấn nhìn phụ thân đang nộ khí xung thiên, lắp bắp nói: "Đứa trẻ đó rất cổ quái."
"Đều là bọn ngu ngốc." Vương Nhân Trí nói, "Giờ không thao túng được Cố gia mà còn bị người ta bắt thóp."
Vương Kỳ Chấn khóc lóc, "Phụ thân, người nói nên làm sao đây, vạn nhất Cố lão thái thái thật sự tìm Mẫn đại nhân làm chủ, vậy chúng ta... "
Nếu ông ta phong phong quang quang đánh thắng trận, bắt được dư nghiệt của Khánh Vương còn được, nhưng giờ ông ta lại cũng không bắt được gì cả, chỗ Mẫn đại nhân đã biết được tin tức, không quá hai ngày này sẽ triệu ông ta tới, trách mắng ông ta điều binh đại động can qua, nếu trong nhà lại xảy ra chuyện xấu gì nữa, việc ông ta kế nhiệm Tri Phủ Trấn Giang sẽ trở thành hỏng cả.
Vương Nhân Trí cắn răng cắn lợi, "Nếu làm hỏng đại sự của ta, xem ta có lột da con không?" Nói rồi dừng lại, "Đi nhận lỗi với Cố gia, chịu khó dỗ dành lão bà sống ở Cố gia đó, đợi tới khi ta làm Tri phủ, Trấn Giang loạn lên, đừng nói là một lão thái thái và một tiểu cô nương, cả Cố thị cũng phải mặc chúng ta thu dọn."
Giờ chẳng qua là mắt của một tiểu nha đầu, Cố gia lại không biết trời cao đất dày gây khó dễ Vương gia.
Tương lai, ông ta phải để Cố gia biết, tính mạng của người Cố gia trong tay ông ta là Vương Nhân Trí, chẳng qua chỉ là một con kiến.
*
Lang Hoa theo Tiêu Ấp vào tiểu viện của Tiêu Gia, vợ của Tiêu Ấp nét mặt lo lắng đang không biết làm thế nào thì tốt, thấy Tiêu Ấp trở về đang muốn lên trước nói chuyện, mắt thoáng nhìn thấy Cố Đại tiểu thư mặc áo khoác che mặt.
Vợ của Tiêu Ấp không cầm được kinh ngạc, Tiêu Ấp lại mời Cố Đại tiểu thư tới?
"Thế nào?" Tiêu Ấp hỏi tới.
Vợ Tiêu Ấp mặt mày khó xử, bẩm báo với Cố Lang Hoa, "Còn chưa biết vết thương thế nào? Hắn nắm chặt đao ngồi ở trên đất, ai cũng không dám vào."
Cố Lang Hoa nhìn Tiêu Ấp.
Tiêu Ấp nuốt cục một cái, cúi đầu bẩm báo, "Khi tiểu nhân thấy hắn, trên người hắn trúng tên, tiểu nhân nghi ngờ mũi tên đó có độc, muốn tìm cho hắn ít thảo dược giải độc, ai ngờ sau khi trở về... Hắn liền phát điên lên, không để ai lại gần... Tiểu nhân nghĩ chắc chắn là độc của tên đã vào máu, người đã không còn tỉnh táo rồi."
Sắc mặt Tiêu ma ma cũng trở nên khó coi, lên trước bảo vệ Lang Hoa, "Đại tiểu thư, đã là như vậy rồi, chắc chắn chúng ta cũng không giúp được, chúng ta về đi!"
Tiêu Ấp nghe lời mẫu thân, lên tiếng phản đối, "Đã tới rồi, sao có thể cứ như vậy trở về?"
Trong ấn tượng của Lang Hoa, Tiêu Ấp xưa nay đều chưa từng phản đối Tiêu ma ma, rốt cuộc là ai có thể khiến Tiêu Ấp lo lắng như vậy, lòng hiếu kì cổ vũ nàng phải nhìn xem người này.
Trong nhà chính đột nhiên phát ra một loạt âm thanh gốm sứ vỡ giòn tan, dường như có cái gì đang chạy tán loạn trong nhà, Lang Hoa đi về phía trước hai bước, Tiêu Ấp cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước lên bảo vệ Lang Hoa.
Mấy người đi về phía trước cửa.
Vợ Tiêu Ấp nói: "Có lẽ là đổ rồi thì phải? Bị thương thành bộ dạng đó, có thể chống đỡ tới giờ đã là không dễ dàng gì."
Lời như vậy lại khiến Tiêu Ấp yên tâm rất nhiều, Tiêu Ấp quay đầu hỏi thăm ý tứ của Lang Hoa.
Lang Hoa gật gật đầu, "Mở cửa ra."
Tiêu Ấp đưa tay ra đẩy cửa.
Cánh cửa cót ca cót két mở ra, một mùi máu tanh đột nhiên từ bên trong xông ra, ánh mặt trời theo cánh cửa bay vào trong phòng, cây đa lớn trong sân nhẹ nhàng lay động, ánh nắng bị bóng cây che loang lổ, Lang Hoa tìm được một bóng người dưới ánh sáng này.
Không biết vì sao, Lang Hoa đột nhiên có loại ảo giác quen thuộc, dường như là cảnh này đã từng gặp ở đâu.