Chereads / Dạo bước phồn hoa / Chapter 17 - 第十七章 Tự chui vào rọ

Chapter 17 - 第十七章 Tự chui vào rọ

Nhìn thấy Cố Lang Hoa, Lục Anh cũng rất kinh ngạc.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Cố Đại tiểu thư đã liên tục khiến hắn kinh ngạc mấy lần.

Cố lão thái thái sao có thể để một đứa trẻ tám tuổi ra ngoài, Cố Đại tiểu thư nhất định là lén chạy ra ngoài.

Cố Đại tiểu thư mang theo một bà bà, mấy gia nhân thuận lợi trôi chảy tới đây.

Đúng là không đơn giản.

Con trai của Lư ma ma là Lư Chính bị dọa cho hồn bay phách tán, hai chân dường như đột nhiên mất đi tri giác, không làm sao đứng vững được, mấy gia nhân bắt hắn, hắn đều quen biết, là người của Cố gia trang, việc hắn tới Vương gia xin giúp Cố gia khẳng định sớm đã phát hiện, thế là đợi ở đây bắt hắn thu tang chứng vật chứng.

Vương Thụy thấy tình hình này cũng lập tức hiểu ra, lại vẫn giả bộ kinh ngạc, "Các ngươi là người nhà ai? Đây là muốn làm gì?" Lời hắn vừa thoát ra khỏi miệng thì nghe thấy một thanh âm non nớt.

"Đây là người nhà bên ngoại của nhị bá mẫu ta sao?"

Vương Thụy cúi đầu nhìn thấy một tiểu cô nương bịt mặt cười híp mắt nhìn hắn, Vương Thụy không hề để ý đứa bé này, chỉ là vô thức trả lời nàng, "Cái gì nhị bá mẫu? Ngươi là ai?"

Tiểu cô nương rất có kiên nhẫn, "Nhị bá mẫu ta họ Vương, gả vào làm dâu thứ của Lục gia, hôm qua ta còn gặp được bá mẫu, nói chuyện với bá mẫu một lúc."

Xung quanh đều là tráng hán như hổ vồ mồi, tiểu cô nương lại nói chuyện với hắn như việc thường ngày, Vương Thụy nhất thời không hiểu rõ tình hình, hồ nghi quan sát tiểu cô nương, "Ngươi tới đây làm gì?"

Tiểu cô nương gật gật đầu, "Ngươi không phủ nhận, vậy chính là Vương gia không sai rồi."

Vương Thụy cảm giác được cái nhìn của tiểu cô nương đi tới phía sau hắn, hắn tự nhiên xê dịch trên đất, "Ngươi là tiểu thư của nhà nào? Trời vừa sáng tới đây làm gì? Các ngươi đều là người của Cố gia? Cố lão thái thái hay là Cố đại thái thái... các ngươi... "

Lời vừa nói xong, liền nhìn thấy tiểu cô nương rụt cổ lại, đưa tay ra chỉ chỉ hắn, "Sao eo ngươi lại giấu con dao? Ngươi đưa hắn ra đây?" Chỉ chỉ vào Lư Chính bị Cố gia nhấc lên, "Là chuẩn bị tìm chỗ giết hắn sao? Người xấu đó trong nhà hắn cũng đều là ngươi bảo tới?"

Nghe thấy lời của Cố Lang Hoa, Lư Chính chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chân cũng mềm nhũn ra, Vương Thụy đem con dao đưa hắn ra, đó là chuẩn bị giết hắn, những người trong nhà đó lẽ nào cũng là Vương gia phái đi? Sao hắn ngốc như thế, giờ sự việc bại lộ, Vương gia muốn giết cả nhà họ diệt khẩu.

Sắc mặt của Vương Thụy lúc đỏ lúc trắng, không cầm được mắng nhiếc, "Nói bậy gì vậy? Ai cầm dao rồi? Ở đâu có dao?" Nói rồi như muốn chứng minh với người khác quay người lại.

Vương Thụy vừa quay người, lập tức cảm giác được chân gập lại hơi đau, cả người không tự chủ được quỳ xuống. Hắn muốn ngẩng đầu lên, cổ lại lập tức một bị sợi dây thừng trói chặt, mấy người dùng lực ép chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy, sau đó trong tay hắn liền có thêm một vật lạnh như băng, hắn còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì, liền nghe thấy có người hét lên, "Tiểu thư, trong tay hắn thật sự có một cây đoản đao."

Vương Thụy đột nhiên tức tới trợn ngược mắt lên, tim phổi dường như muốn nổ tung, một hơi nhanh chóng len tới cổ họng hắn, hắn thở hổn hển từng tiếng lớn, trên miệng lại bị nhét thuốc tê, ù ù cạc cạc nói không ra tiếng. Đây rõ ràng là hãm hại hắn, hắn đúng là chuẩn bị uy hiếp Lư Chính, nhưng tuyệt đối không phải dùng loại cách ngu xuẩn này.

Mụ ngu Lư ma ma đó chút việc này cũng không làm xong, Lư Chính còn không biết xấu hổ tới xin lão gia giúp, nếu việc này làm to ra, mặt mũi của Vương gia phải đặt vào đâu? Kế hiện nay chính là để Lư Chính ngoan ngoãn im miệng lại không dám nói nhiều, lại nói lão gia cũng là mới nhận được tin tức, Lư ma ma cũng không nói gì hết, cũng không thể nói gì hết, Cố gia căn bản sẽ không có bất cứ chứng cứ nào.

Nhưng hiện giờ, giữa bàn dân thiên hạ, Cố gia lại vu hại hắn như vậy, Vương Thụy nhìn qua, sắc mặt Lư Chính bên cạnh đã trở nên tái mét, khi đối mặt với hắn trong mắt lộ ra ý kinh sợ.

Lư Chính hiển nhiên đã tin rồi.

Vương Thụy thất khiếu bốc khói, rốt cuộc là ai nghĩ ra chủ ý như vậy, là ai? Ánh mắt của hắn điên cuồng tìm kiếm trong đám người.

Cuối cùng cúi thấp đầu, ánh mắt rơi lên người tiểu cô nương đó.

Hắn trợn trừng mắt nhìn tiểu cô nương đó đi về phía Lư Chính, đưa cho Lư Chính một chiếc khăn.

Lư Chính nhận ra đó là khăn tay của Lư ma ma.

"Lư ma ma đã nói rồi..." Lang Hoa rất nghiêm túc nói, "Các ngươi là bị người ta mê hoặc, chỉ cần nói ra sự thật, Cố gia sẽ xử lý nhẹ nhàng, mẫu thân đến nhà ngươi, nghe nói... Trong nhà ngươi có mấy người xấu tới, đang dọa dẫm vợ của ngươi, con cái trong nhà ngươi đang khóc rất ghê gớm, mẫu thân nói các ngươi là đầy tớ của bà ấy... nhiều năm đi theo bà ấy như vậy... bà ấy không thể không lo... Tổ mẫu lại cảm thấy... kẻ ăn cây táo rào cây sung không thể nhân nhượng... haiz... rốt cuộc như thế nào... phải đợi xem ngươi rồi."

Lục Anh yên lặng đứng ngoài quan sát.

Hắn không biết Cố Lang Hoa rốt cuộc đã nói những gì, chỉ nhìn thấy Vương Thụy tức tới trợn trừng mắt. Vương Thụy là người thế nào, cữu cữu từ trong quân chọn ra, có một thân bản lĩnh giỏi, cữu cữu gặp người liền tán thưởng Vương Thụy, nói để ai mặt đối mặt với Vương Thụy đều sẽ không dễ dàng giành chiến thắng, Cố Lang Hoa lại ngay khi Vương Thụy quay người không chút phòng bị bảo gia nhân giữ chặt được hắn.

Mỗi việc Cố Lang Hoa làm đều là đã trải qua tính toán kỹ lưỡng, một phát ăn ngay.

Trình Di thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, chúng ta có cần qua đó không?"

Lục Anh lắc lắc đầu, "Đợi thêm chút đã."

Muốn được lợi trong việc này, nhất định phải xuất hiện đúng thời cơ thích hợp.

Cửa của Vương gia mở rộng ra rồi, Vương Kỳ Chấn bước bước lớn đi ra, hắn còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh liền nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Lư Chính, "Chính là ông ta, ca ca của Lục Nhị thái thái ép chúng tôi hại Đại tiểu thư, chính là ông ta, Vương đại lão gia."

Lư Chính đã chẳng còn màng gì nữa, trong lòng nghĩ tới mẫu thân, thê tử, chỉ có lập công mới có thể khiến chủ tử tha cho họ.

"Ba ngày trước, Vương đại lão gia bảo người tới tìm mẫu thân ta, tặng cho ngân phiếu một nghìn lượng, bảo mẫu thân đến chùa tìm Kính Minh sư thái để chữa bệnh cho Đại tiểu thư."

Thanh âm khàn khàn của Lư Chính chấn động tới Vương Kỳ Chấn, lỗ tai ong ong phát ra tiếng, quản gia Vương Thụy của nhà hắn lại bị ép chặt trên đất, đây là chuyện gì?

Vương Kỳ Chấn rời ánh mắt, cái nhìn rơi lên người tiểu cô nương cách đó không xa, đứa trẻ này nhìn có hơi quen mắt, lại hơi hơi suy nghĩ, đột nhiên kinh ngạc, "Ngươi là người của Cố gia... Cố Lang Hoa?" Cố gia và Lục gia là thông gia, sau khi hắn tới Trấn Giang, thường xuyên lấy thân phận vãn bối đi thỉnh an Cố lão thái thái, ở trong phòng Cố lão thái thái từng gặp qua Cố Lang Hoa.

Vương Thụy không biết từ lúc nào thoát khỏi viên thuốc tê trong miệng, lớn tiếng nói: "Lão gia, chính là nàng ta... hãm hại chúng ta... "

Nó?

Vương Kỳ Chấn sau khi loại trừ tất cả hạ nhân bên cạnh, nhìn về phía Cố Lang Hoa đầy hồ nghi, người Vương Thụy nói có lẽ là nữ thân quyến Cố gia, người có loại thủ đoạn này tuyệt đối không thể là Cố đại thái thái khóc lóc suốt ngày, hay Cố Tam thái thái nhìn sắc mặt người ta hành sự, nhất định là Cố lão thái thái, nhưng Cố lão thái thái ở đâu?

Vương Kỳ Chấn không lo được quá nhiều, muốn làm rõ tình hình hiện giờ, giống như phải hạ thủ với mắt xích yếu ớt nhất, một đứa bé 8 tuổi hiển nhiên càng dễ bắt nạt, nhân lúc Cố lão thái thái còn chưa tới, hắn muốn dùng hết khả năng biết được một ít sự thật.

Vương Kỳ Chấn tiến lại gần Cố Lang Hoa hai bước, "Lang Hoa, ta là Vương cữu cữu của cháu, cháu nói cho cữu cữu biết, cháu tới đây làm gì?"

Vương Kỳ Chấn chỉ nhìn thấy Cố Lang Hoa hơi hơi kéo chiếc khăn vải trên mặt, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra, trên mặt mang theo nụ cười, cũng hướng về hắn nghênh đón.

Nhưng sắc mặt Vương Kỳ Chấn lại đại biến, hắn không tự chủ được lùi về phía sau.

Bệnh đậu mùa còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, trên mặt Cố Lang Hoa lộ ra dưới ánh nắng. Vương Kỳ Chấn cảm giác được một luồng khí tức khiến hắn sợ hãi ập vào mặt, hắn vô thức bịt lấy mồm mũi. Vương Kỳ Chấn từng nhận được tin tức bệnh của Cố Lang Hoa đã đỡ rất nhiều nên hắn tự nhiên cho rằng bệnh đậu mùa của nàng đã trị khỏi rồi.

Lại không ngờ, nơi ánh mắt chạm tới, trên mặt Cố Đại tiểu thư còn có vết loét mủ chưa hết.

Lang Hoa nhìn thấy biểu cảm như thấy ma đó của Vương Kỳ Chấn, không cầm lòng được buồn cười.

Kiếp trước nàng và Lục Anh không có con, Vương Kỳ Chấn tặng một chiếc Ngọc Thạch Lựu cho nàng, cònkéo nàng tới nói chuyện riêng, chỉ nàng làm thế nào mới dễ dàng thụ thai, đáng tiếc nàng tuổi nhỏ đã bị mù, còn khuyên bảo nàng có lẽ có một ngày có thể chữa khỏi bệnh mắt.

Thì ra những lời này đều là lừa gạt kẻ mù như nàng.

Không chỉ hại nàng mù mắt, còn lợi dụng sự thương hại đối với người mù để giành lấy thiện cảm của nàng, khiến nàng trước mặt Lục Anh thay họ nói lời tốt.

Làm lại một lần nữa, thấy họ trò cũ diễn lại, phẫn nộ tràn đầy lồng ngực nàng.

Lang Hoa cảm giác được gió thổi bay y phục của nàng, trước kia nàng luôn rụt đầu trong bóng tối, chỉ có hiện tại nàng mới có loại cảm giác đứng thẳng trên thế gian.

Đúng, từ nay về sau bất kể là ai, thiên hoàng quý trụ, đạt quan hiển thần, chỉ cần dám tới hại nàng, nàng đều sẽ khiến họ nếm thử mùi vị sống không bằng chết.