Chereads / Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần / Chapter 59 - Chương 59: Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ lớn tuổi rồi (4)

Chapter 59 - Chương 59: Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ lớn tuổi rồi (4)

Dưới ánh mắt của người đời, thì màn kịch này, là do Tô Niệm Hoa giúp con gái xả giận, nên mới dùng cách này để báo thù. Như vậy, phủ Thừa tướng tất phải đối đầu với nhà mẹ đẻ của Đức phi là phủ Cung Thân vương, cũng thành công phá vỡ mối quan hệ giữa nhà mẹ đẻ của Dung tần và phủ Thừa tướng.

Mà một màn này, người thắng lớn nhất, chính là Hoàng huynh của hắn! Khi bắt đầu làm, trong đầu hắn như lóe lên, nghĩ ngay tới những việc này, có lẽ bao nhiêu năm qua đã tạo thành thói quen, tất cả đều đặt lợi ích của Hoàng gia lên đầu.

Hắn cười khổ: "Tiểu Cẩm Cẩm, ta rất tán thưởng sự thông minh của nàng, nhưng đôi khi, ta cũng cực kỳ oán hận sự thông minh của nàng!"

Nàng làm như không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ lẳng lặng nói: "Hoàng Phủ Dạ, những gì ta muốn, huynh không cho được. Ta muốn tự do, muốn trọn đời trọn kiếp một đôi, muốn có một người đàn ông đặt ta ở trong lòng, dù bất cứ thứ gì cũng không thể hơn được vị trí của ta trong lòng hắn. Mà huynh, thì không thể. Trong lòng huynh, quan trọng nhất, vĩnh viễn sẽ là Hoàng huynh của huynh, là giang sơn của họ Hoàng Phủ nhà huynh. Có lẽ, huynh thật lòng với ta, nhưng lại không phải là duy nhất, cũng không phải là nặng lòng nhất, ta..."

"Đừng nói nữa, ta hiểu rồi." Hắn nghiến răng, cố nén nỗi đau nơi trái tim, cười nhìn nàng. Đúng thế, hắn là người trong Hoàng thất, từ ngày hắn và Hoàng huynh cùng gánh lên vai gánh nặng của thiên hạ, thì hắn đã sớm mất đi tư cách nói yêu người khác. Hắn đã không có tư cách nói lời yêu, thì làm sao có thể mong người khác yêu hắn?

"Nếu có một ngày, ta có thể..." Có thể đặt nàng ở vị trí cao nhất thì sao?

"Huynh không làm được. Chúng ta vẫn là bằng hữu thì hơn!" Nàng khẽ cười, quay đầu đi vào phòng ngủ của mình, từng bước, từng bước, vừa quyết đoán vừa tuyệt tình, không để cho ai một lối thoát.

Hắn siết chặt nắm đấm, đứng sau lưng nàng, xiêm y đỏ rực như lửa, lại giống như trái tim đã chảy đầm đìa máu tươi của hắn. Tiểu Cẩm Cẩm, nàng nói đúng, ta không làm được, không làm được! Nếu đã vậy, thì ta sẽ chọn cách đứng sau lưng bảo vệ cho nàng, hy vọng, trong tương lai, đối với nàng mà nói, Hoàng Phủ Dạ ta có thể là một... người bằng hữu để nàng dựa dẫm!

Hắn dừng lại một chút, rồi xoay người đi về phía Ngự thư phòng...

...

Tô Cẩm Bình bước vào phòng, Thiển Ức vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng xông tới, vui mừng khóc nói: "Tiểu thư, người không sao, thật tốt quá. Ở bên ngoài thị vệ lùng sục khắp nơi, nô tỳ còn tưởng... còn tưởng..." Nước mắt giống như từng hạt trân châu rơi xuống, rơi mãi không ngừng.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng, ánh mắt cũng thực sự chân thành, khiến lòng Tô Cẩm Bình cảm thấy vô cùng ấm áp, liền đưa tay ra lau nước mắt cho cô: "Thiển Ức, không sao rồi."

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu không có ai quan tâm đến sự sống chết của nàng như vậy? Từ sau khi bố mẹ nuôi mất đi, không còn ai quan tâm đến nàng như thế nữa.

"Thiển Ức, dường như, chỉ còn em thôi." Nàng vốn nghĩ cô nhóc này sẽ là gánh nặng của nàng, nhưng không ngờ cô bé dịu dàng yếu đuối này, lại khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp mà nàng mong còn không được. Đã nhiều năm rồi, nàng không còn nhận được sự quan tâm thật lòng không vương chút tạp niệm nào như thế này.

"Tiểu thư, người nói linh tinh gì vậy? Không phải còn có lão gia sao, lão gia..." Nhắc đến Thừa tướng, chính cô cũng cảm thấy không nên nói tiếp nữa, lão gia, dường như chưa từng quan tâm đến tiểu thư.

Nàng khẽ vỗ lưng cô: "Được rồi, cô nhóc, mau đi ngủ đi, thật ra em còn hạnh phúc hơn tiểu thư của em nhiều. Hiện giờ có lẽ em là người duy nhất ở trong cung mà không cần phải làm việc đấy. Sáng sớm mai ta còn phải đi quét rác cơ!"

Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Ức liền đỏ bừng lên, lại chợt nghĩ tới một chuyện: "Tiểu thư, người đã ăn gì chưa? Em..."

"Ăn rồi, sau này ta sẽ làm cho em nếm thử tay nghề của tiểu thư nhà em. Được rồi, mau ngủ đi!" Nói xong, nàng bước nhanh đến bên giường, nằm lăn ra không chút hình tượng nào.

Thiển Ức hơi thắc mắc ôm gáy mình, tay nghề của tiểu thư à? Sao cô không biết nhỉ?

Sáng hôm sau, mới canh năm, Tô Cẩm Bình đã ngoan ngoãn cầm chổi quét sân. Cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn nhỏ nhen kia, chắc chắn là biết hôm qua nàng đã tỉnh lại, nếu nàng đến muộn, chưa biết chừng hắn còn đến gây khó dễ cho nàng nữa!

Tô Cẩm Bình cầm chổi đi ra cửa, vừa đi vừa ngáp nhưng vẫn không quên bấm đốt ngón tay tính toán, hình như còn hơn mười ngày nữa là có thể nhận được lương. Ôi chao, thật hạnh phúc! Nghĩ vậy, bước chân nàng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều!

Đến cửa Ngự thư phòng, một tiểu cung nữ đã đứng sẵn ở đó quét sân. Tô Cẩm Bình ngáp dài một cái, rồi ngồi lên lan can, bắt đầu tu luyện môn ngủ gật vô địch! Cung nữ đang quét sân kia vừa nhìn thấy hành động của nàng, liền kinh hãi vội vàng chạy tới: "Này, mau đứng dậy đi, nếu Hoàng thượng mà tới đây nhìn thấy thì cô thảm lắm đó!"

Tô Cẩm Bình mở mắt ra, nhìn cô nhóc này, đúng là một đứa bé ngoan! Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấc cung nữ kia lên lan can, tiểu cung nữ sợ đến xanh mét mặt mũi, vất vả lắm mới đứng vững được, cô ta quay sang, định nói gì, chợt nghe thấy giọng nói uể oải của cô nàng nào đó vang lên: "Sáng nay Hoàng thượng còn phải thiết triều, muộn một chút mới quay về đây, cho nên, khi hắn không nhìn thấy, chúng ta có thể lười biếng một chút! Nào nào nào, lại đây chúng ta tâm sự cho vui vẻ!"

Tiểu cung nữ kia trợn tròn mắt không thể tin nổi, nhìn cung nữ to gan lớn mật này, run rẩy từ chối: "Hay... hay là thôi đi, ta..."

"Ta hỏi này, cô đã từng nghe đến máy bay chưa? Cô đã từng nghe đến tàu thủy chưa? Cô có biết du lịch nghĩa là gì không?" Nàng hỏi liền một lúc ba câu hỏi.

Tiểu cung nữ kia nhìn nàng đầy nghi hoặc, rất thật thà lắc đầu: "Không biết."

"Này, vậy ta kể cho cô nghe về mấy thứ đấy, cô cũng nói cho ta nghe một vài chuyện, được không?" Tô Cẩm Bình cũng mở to mắt nhìn cô ta, trong đôi mắt phượng đầy vẻ cám dỗ.

Tiểu cung nữ không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng mình, nên khẽ gật đầu.

Cô nàng nào đó liền bắt đầu bài diễn thuyết nhàm chán về những năm tháng trước đây, khiến tiểu cung nữ kia kinh ngạc há hốc mồm mà nghe, mặt đầy vẻ khó tin nhìn nàng. Tàu thủy là thứ còn lớn hơn cả chục cái thuyền, hơn nữa, còn không cần chèo, chỉ cần nắm vào bánh lái thôi à? Hình dáng của máy bay nhìn giống chim, có thể bay trên trời, bên trong còn chứa được rất nhiều người ư? Đi du lịch tức là vào những thời điểm rảnh rỗi không có việc gì, thì sẽ đi khắp cả thiên hạ? Mấy thứ này thật mới mẻ, sao trước giờ cô lại chưa từng được nghe đến nhỉ?

"Được rồi, ta đã nói cho cô biết cả ba điều đó rồi. Giờ tới lượt cô nói cho ta biết, cô quét sân ở đây mấy năm rồi?" Trên mặt cô nàng nào đó lộ ra nụ cười xấu xa.

Tiểu cung nữ kia ngơ ngác gãi đầu nói: "Đã bốn năm rồi!"

"Bốn năm à? Vậy ta hỏi cô, cô có từng thấy Hoàng thượng có nhược điểm gì không?" Tô Cẩm Bình hơi kích động nghiêng người về phía trước, tuy nàng không hy vọng gì là mình có thể uy hiếp được tên cẩu Hoàng đế kia, nhưng biết được thứ gì có thể gây bất lợi cho hắn là đủ khiến lòng nàng sung sướng rồi.

"Nhược điểm à?" Tiểu cung nữ kia nhất thời sợ đến trắng bệch mặt mũi, nhược điểm của Hoàng thượng là thứ có thể để cho cô biết được sao? Nếu biết được, không phải chỉ có một con đường chết thôi sao?

Nhìn dáng vẻ đầy hoảng sợ của cô ta, cô nàng nào đó lộ ra vẻ mặt tươi cười như phù thủy, ghé sát vào mặt cô ta, nhỏ giọng nói: "Ví dụ như, có lúc nào, Hoàng thượng... lén ngoáy mũi mà bị cô nhìn thấy không? Hay là, có khi nào vừa đi tới cửa, lại không cẩn thận trượt chân một cái? Hay là, hay là, có lần nào đi nhà xí mà quên mang theo giấy bản, sau đó ngồi lì trong nhà xí đầy hoảng hốt gọi: 'Người đâu, mang giấy tới đây' không?"