"Ừ! Vậy lui đi!" Ả khoan thai, cao quý đặt tách trà xuống, sau đó từ từ đứng dậy, đi về phía cung Cảnh Nhân. "Tiểu Viên Tử, mời Hoàng thượng tới đi, lỗi lớn thế này, tuy bản cung là Hoàng hậu cao quý thì cũng không tiện xử lý quá nặng tay!"
"Vâng! Nô tài đi ngay!" Tiểu thái giám kia lĩnh mệnh, vội vàng đi về phía Ngự thư phòng.
...
Đoàn người chậm rãi dừng lại trước nơi ở của Tô Cẩm Bình...
"Hoàng thượng, Tiểu Viên tử của cung Phi Phượng cầu kiến!" Tiểu Lâm Tử bước vào bẩm báo.
"Có nói có chuyện gì không?" Hắn đưa tay day day mi tâm, hơi mệt mỏi.
"Hình như là y nói Tô Cẩm Bình kia phạm lỗi gì đó, Hoàng hậu muốn trừng phạt, nhưng lỗi đó quá lớn, nên dù thế nào cũng phải ngài trực tiếp tới mới có thể phân xử được!" Tiểu Lâm Tử cung kính cúi đầu.
Khuôn mặt lạnh lùng trở nên căng thẳng, giữa trưa hôm nay Hách Liên Dung Nhược kia vừa được thả ra, buổi tối Tô Cẩm Bình đã phạm lỗi à? Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, hành động nhanh thật. Có điều, cô nàng chết tiệt kia cũng cần phải được dạy bảo một chút!
"Đi thôi." Hắn buông ngự bút xuống, dẫn đầu ra khỏi cung. Tiểu Lâm Tử vội vàng đuổi theo. Trên mặt ả cung nữ vừa bị Tô Cẩm Bình tát cho một cái cũng lộ vẻ đắc ý. Hừ, tiện nhân, dám đắc tội Hoàng hậu, thì không còn đất mà sống đâu!
...
Tô Cẩm Bình quét sân xong, mệt mỏi lê thân mình quay về cung Cảnh Nhân. Tuy nói là được thăng chức, nhưng chỗ ở cũng không có gì khác. Chắc chắn là tên Hoàng Phủ Hoài Hàn đáng băm vằm kia muốn nhìn nàng phải bôn ba giữa nơi ở với nơi quét dọn, mệt đến thừa chết thiếu sống, nên mới không cho nàng đổi chỗ ở đây mà. Đê tiện!
Vừa đi tới cửa, thần kinh của nàng bỗng trở nên căng thẳng, nhìn thấy ngay Thiển Ức đang nằm trước cửa.
Sao lại thế này? Nàng vội vàng bước tới, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của cô, lòng cũng thấy yên tâm hơn, chỉ là bị người ta đánh cho hôn mê thôi!
Nàng nghiêm mặt, xoa bóp khắp người cô.
Thiển Ức nhanh chóng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trên mặt cô vẫn hơi hoảng hốt: "Tiểu thư."
"Sao lại thế này?" Nàng nhìn quanh bốn phía, kiếp trước làm sát thủ khiến cho nàng không bỏ lỡ dù chỉ là một sự khác biệt nhỏ nhất, rõ ràng là đã có người đến đây!
Lúc này Thiển Ức mới bình tĩnh lại: "Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết. Lúc ấy nô tỳ tỉnh dậy, muốn ra ngoài một chút, nhưng vừa đi ra cửa, đã bị người ta đánh hôn mê."
Tô Cẩm Bình đỡ cô dậy, sau đó bước nhanh vào trong phòng, đảo mắt nhìn quanh. Trong phòng này, có tổng cộng mười bốn chỗ bị người khác chạm qua, chẳng lẽ vào để tìm gì đó sao? Cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, nàng lại nhìn qua các vị trí kia một lần nữa, ánh mắt chợt dừng lại ở chiếc rương đặt bên dưới giường... Đây là cái gì? Mũi nàng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh. Thần kinh lại căng lên, trông đôi mắt phượng thoáng có tia sáng lạnh...
Nàng đang định kéo chiếc rương kia ra, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa. Không kịp nữa rồi!
"Tiểu thư, người đang làm gì thế?" Thiển Ức không hiểu được hành vi của nàng.
Ngay lúc đó, giọng nói của Hách Liên Dung Nhược vang lên ngoài cửa: "Người đâu, lục soát cho bản cung!"
Không bao lâu sau, một đội cấm vệ quân đạp cửa bước vào.
"Các ngươi làm gì thế?" Thiển Ức che trước cửa, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
"Cút ngay!" Thị vệ kia đẩy Thiển Ức ra, suýt nữa làm cô ngã nhào xuống đất. Tô Cẩm Bình vội bay tới đỡ cô ta, lạnh lùng quét mắt về phía thị vệ kia, khiến thị vệ kia giật mình, hơi hoảng sợ! Ánh mắt đó thực sự còn khủng bố hơn ánh mắt của Hoàng thượng vài phần!
"Tiểu thư, bọn họ đang làm gì vậy?" Thiển Ức hơi hoảng sợ.
"Đừng sợ!" Còn làm gì nữa, đương nhiên là muốn hãm hại nàng!
Đám thị vệ kia lục lọi trong phòng một lúc lâu, bỗng có người nhìn xuống gầm giường: "Trong này có một chiếc rương, mau nhìn xem là cái gì!"
Sau đó, vài người bước vào, kéo chiếc rương kia ra. Trong mắt Tô Cẩm Bình thoáng hiện ra vẻ chế giễu, mắt nàng đảo ra ngoài, nhìn thấy ngay Hách Liên Dung Nhược, không phải là bị cấm túc rồi sao? Quả nhiên đúng như lời Thục phi nói, vừa được ra ngoài đã đến gây phiền phức cho nàng à?
Hách Liên Dung Nhược nở nụ cười, ra vẻ đã dự tính trước, bước vài bước tới, nhìn Tô Cẩm Bình, cười lạnh nói: "Sao hả? Bây giờ nhìn thấy bản cung cũng không thèm quỳ nữa sao?"
"Là vì Hoàng hậu nương nương bị cấm túc đã lâu, nay bỗng nhiên được ra ngoài, khiến nô tỳ không nhận ra thôi. Xin nương nương thứ tội! Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!" Nói xong, nàng liền quỳ xuống hành lễ, còn không quên đâm trúng chỗ đau của Hách Liên Dung Nhược. Dù sao, thù này cũng đã kết rồi, có sâu thêm một chút cũng chẳng sao cả!
Vừa dứt lời, mặt Hách Liên Dung Nhược biến sắc, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình: "Con tiện tỳ nhà ngươi, dám hạ nhục bản cung, bản cung..."
"Ôi dào, sao Hoàng hậu tỷ tỷ giận dữ thế. Muội muội đi từ xa đã ngửi thấy mùi hỏa dược rồi, hun chết người mất thôi!" Một tiếng cười mềm mại vang lên, người tới chính là Thục phi!
Thục phi cười rạng rỡ đến động lòng người. Mấy ngày trước trên yến mừng thọ của Hoàng thượng, tuy Tô Cẩm Bình chiếm hết mọi sự chú ý, nhưng cuối cùng chính ả mới là người chiến thắng lớn nhất. Hơn nữa, ngày ấy, biểu cảm chân thành kia của Tô Cẩm Bình, không phải đều là kế sách của Tô Cẩm Bình, mục đích là giúp Thục phi ả đạt được quyền hành to lớn trong hậu cung hay sao? Cho nên, khi nghe nói Hách Liên Dung Nhược dẫn theo người hùng hổ tới đây, ả đương nhiên cũng muốn tới giúp 'đại công thần tâm đắc' của mình một tay!
Hách Liên Dung Nhược vừa quay đầu sang, nhìn thấy ngay Thục phi mặc y phục màu xanh lục đứng đó. Ả cố gắng nén lửa giận, gượng cười nói: "Sao muội muội lại tới đây?"
"Hoàng hậu tỷ tỷ vạn phúc kim an!" Ả hành lễ cho có, rồi đứng dậy ngay: "Muội muội chỉ vô tình đi ngang qua đây, thấy tỷ tỷ tức giận quá, lửa giận này không cẩn thận sẽ làm tổn thương cơ thể mất. Nếu là tiểu cung nữ này chọc giận tỷ tỷ, thì coi như muội muội vì nàng mà xin tỷ tỷ một nhân tình. Chỉ là một cung nữ nho nhỏ đâu có gì đáng để mắt chứ, nếu để ảnh hưởng tới thân thể của tỷ tỷ, thì thật không đáng chút nào!"
Tô Cẩm Bình nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên cười lạnh. Nàng chắc chắn rằng, thứ ở bên trong cái rương kia, tuyệt đối không phải là thứ mà một cái nhân tình của Thục phi có thể đổi lại được!
Hách Liên Dung Nhược nghe thấy vậy cũng cười thành tiếng: "Muội muội, chỉ e là muội cũng không có thể diện lớn như vậy đâu. Tội mà ả cung nữ này phạm phải, ngay cả bản cung cũng không bảo vệ được ả! Mở rương ra cho Thục phi xem là cái gì!"
Vừa dứt lời, đám thị vệ liền mở chiếc rương kia ra! Một gương mặt trắng bệch hiện ra trong rương, đó là một tiểu cung nữ, khóe môi vẫn còn vệt máu tươi, xem ra đã chết khoảng mấy canh giờ!
"A!" Thục phi kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, rồi vội vàng lùi về phía sau vài bước.
"Tô Cẩm Bình, ngươi nói thử xem, chuyện này là thế nào?" Mặt Hách Liên Dung Nhược lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Chuyện này là thế nào à? Không phải trong lòng ngươi đã biết quá rõ rồi sao? Lời nói tới miệng lại bị nàng nuốt xuống: "Khởi bẩm Hoàng hậu, kiến thức của nô tỳ nông cạn, thật sự không biết chuyện này là thế nào!"
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Hoàng thượng giá lâm!". Ngay sau đó, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã có mặt trong phòng, lạnh lùng nhìn mọi người, cũng không bỏ qua chiếc rương đang mở kia.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, hai ả kia lập tức trở nên cao quý, trang nhã hẳn, vẻ chế nhạo cũng hoàn toàn biến mất, toàn thân tỏa ra khí chất dịu dàng, tao nhã.