Nàng vừa dứt lời, mặt hắn không chút biến sắc, nhưng lại đưa tay định đóng cửa lại. Có điều, Tô Cẩm Bình đã phòng bị, chặn trước một chân vào khe cửa: "Đùa chút thôi mà, kích động thế làm gì chứ? Lần trước cũng vậy, suýt nữa là đập bẹp cả mũi ta, lần này nếu không phải bà đây phòng trừ trước, thì cả người này cũng bị huynh kẹp luôn rồi!"
Câu nói này, tự nhiên lại có thêm hàm nghĩa khác, khiến cả hai người đều hơi xấu hổ.
"Cô nương, còn có việc gì không? Nếu không còn việc gì nữa, mời..."
Hắn còn chưa dứt lời, áo đã bị Tô Cẩm Bình túm lại. Nàng hơi nheo đôi mắt phượng, không giấu đi vẻ lạnh lùng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, cười lạnh rồi rít răng nói: "Bách Lý Kinh Hồng, rốt cuộc huynh muốn thế nào? Ta còn chưa đủ tốt với huynh sao? Còn chưa đủ vị tha với huynh sao? Hay là huynh nghĩ người khác thật lòng với huynh thì huynh có thể tùy ý chà đạp?"