"Huynh không có chút thành ý nào cả!" Nàng nhìn hắn với vẻ đầy bất mãn.
"Ặc! Bản vương mà không có thành ý à?!" Hắn ngồi dậy, rất nghiêm túc nhìn nàng: "Vậy nàng nói xem, bản vương cần bồi thường bao nhiêu?" Thế này đã đủ thành ý chưa?
"Nếu huynh có thành ý, thì huynh tự mình nói đi!" Bảo nàng nói, nói cao một chút hắn không đồng ý, nói thấp lại thiệt thòi. Hơn nữa, dù gì hắn cũng là Vương gia, ra giá chắc cũng không quá thấp chứ? Thật ra, nàng cũng chẳng muốn bao nhiêu, vì rõ ràng đây là nàng bày trò lừa tiền hắn, chỉ một nghìn lượng là đủ rồi.
"Ha ha, nàng đúng là!" Hắn khẽ phe phẩy quạt, đôi mắt màu tím nhạt đầy ý cười: "Một vạn lượng được không?"
"Được!" Mặt Tô Cẩm Bình đầy vẻ kích động, chỉ hận không thể nắm tay hắn để thể hiện sự xúc động của mình.
Kết quả là, Hoàng Phủ Dạ liếc nhìn nàng một cái, đôi môi anh đào phun ra ba chữ khiến người ta tức chết: "Nằm mơ đi!"
"Cứt thối!" Nàng biết ngay hắn tuyệt đối không tốt bụng thế mà!