Chereads / Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần / Chapter 53 - Chương 53: Cô nàng nào đó da mặt dày (7)

Chapter 53 - Chương 53: Cô nàng nào đó da mặt dày (7)

Hôm nay, chẳng qua chỉ là đi ra ngoài vài bước, không biết sao, bước chân hắn chậm rãi bước tới nơi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, ôm chổi ngồi trên cây, từ xa ngắm nhìn hắn. Cũng ngay lúc đó, hắn lại nghe thấy tiếng ồn ào trong cung Cảnh Nhân.

Lần trước giúp nàng là vì báo đáp ân tình. Còn lần này là vì không muốn để nàng lại đến trêu chọc hắn nữa. Đối với nàng, hắn có những cảm xúc không xác định rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy có chút... uy hiếp! Tối hôm qua, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi ra ngoài cùng với nàng. Hắn cứ nghĩ, với tính cách của nàng thì đêm nay chắc chắn sẽ đến nói lời cảm ơn, lúc đó, hắn sẽ dùng cớ này, để yêu cầu nàng, đừng bao giờ tới đây nữa. Nhưng mà... tối nay nàng lại không đến!

Không phải hắn không muốn nàng đến sao? Nhưng vì sao, khi nàng thật sự không đến, trong lòng hắn lại có cảm giác trống rỗng, hụt hẫng? Hắn lẳng lặng đứng đó rất lâu, cho tới tận khi chân trời dần sáng, đôi môi mỏng mới khẽ kéo xuống, đêm nay, chắc chắn sẽ không đến sao?

Hắn ngừng lại, khóe môi lại thoáng nhếch lên tự giễu, không cần hắn phải nói, nàng vốn cũng không định đến đây nữa rồi! Trong đầu hắn lại chợt nhớ tới lời nói đêm qua của nàng: "Nếu có một ngày mà ta không tới đây, thì tức là ta đã chết, đừng nhớ thương ta nhé." Chết sao? Ngực hắn như bị siết chặt lấy, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.

...

"Vẫn chưa tỉnh sao?" Giọng nói lạnh lẽo mang theo vẻ lo lắng mà đến chính hắn còn không phát hiện ra.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa tỉnh ạ! Đêm qua, sau khi cung nữ chăm sóc nàng ngủ quên, thuộc hạ có thăm dò mạch đập của nàng, thân thể của nàng cũng không có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi nên mới hôn mê thôi." Một người đàn ông mặc áo đen quỳ trong điện bẩm báo.

"Biết rồi, lui xuống đi." Hắn cầm bút trên tay, hơi buồn bực vẽ vài vòng tròn lên giấy, càng lúc càng cảm thấy hậm hực, đã vậy còn không đoán ra được chính mình đang nghĩ ngợi gì.

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!"...

...

"Thiếu chủ, bên phía Hoàng hậu hạ thủ với Tô Cẩm Bình!" Một ông lão râu tóc bạc phơ cung kính đứng bên cạnh bàn Thượng Quan Cẩn Duệ.

Chiếc bút trong tay bất giác rơi xuống, trong đôi mắt ôn hòa lần đầu tiên xuất hiện vẻ bối rối, hắn ngước mắt nhìn ông già kia: "Rồi có sao không?"

"Được Tam Hoàng tử Nam Nhạc giúp đỡ, đã hóa nguy thành an rồi. Có điều, hiện nay đã ngất xỉu, vẫn đang tĩnh dưỡng." Ông già kia cúi đầu đáp, rồi lại do dự nói tiếp: "Thiếu chủ, ngài quan tâm đến nàng như vậy chỉ sợ sẽ làm hỏng chuyện lớn."

Hắn cười khổ: "Hoàng thúc, thúc cũng hiểu mà!"

"Thần hiểu, nhưng cũng xin thiếu chủ đặt việc lớn lên hàng đầu." Khuôn mặt già nua mang theo chút trách móc.

Hắn hít sâu một hơi, khẽ nhắm đôi mắt đen láy lại, đôi môi mỏng hơi hé mở: "Ta hiểu rồi."

...

Tô Cẩm Bình mê man suốt hai ngày mới từ từ tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, nàng bỗng khôi phục sự tỉnh táo trong nháy mắt. Thiển Ức đang ngồi ghé vào giường nàng ngủ. Nhìn khuôn mặt cô nhóc này, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt, chắc là vì quá lo lắng cho nàng. Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nàng bỗng cảm thấy thật hâm mộ chủ nhân cũ của cơ thể này, Tô Cẩm Bình, có một người quan tâm đến cô như vậy, cô thật may mắn. Có điều, sự may mắn này, liệu ta có thể đón nhận thay cô được không?

Nàng đứng dậy, bước xuống giường, lấy chăn đắp lên người cô, Thiển Ức lại bị giật mình tỉnh lại: "Tiểu thư, người tỉnh rồi à?" Trong đáy mắt hiện rõ sự vui mừng.

"Ừ, ta tỉnh rồi. Ta ngủ mấy ngày?" Nhìn cô như vậy, giọng điệu của nàng cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Người ngủ suốt hai ngày một đêm rồi, hù chết nô tỳ mất... nô tỳ..."

"Được rồi, em đi nghỉ trước đi. Ta ra ngoài một chút." Hai ngày một đêm, giờ cũng nên đến cảm ơn người kia rồi.

"Tiểu thư, người đi..." chữ 'đâu' còn chưa ra khỏi miệng, thì Tô Cẩm Bình đã nhảy qua cửa sổ, đi xa đến mấy chục thước rồi.

...

Bách Lý Kinh Hồng lúc này đang lẳng lặng chờ bên cửa sổ, trong lòng có sự hoảng loạn mà chính hắn còn không hiểu rõ. Nàng không tới, là... chết thật rồi sao?

Bỗng nhiên, một giọng nói trêu chọc vang lên sau lưng: "Đang nghĩ gì thế? Đang nghĩ rằng có phải ta đã chết thật rồi hay không phải không?"

Đôi mắt xám bạc như ánh trắng chợt lóe lên, hắn như vậy mà lại không cảm nhận được nàng bước vào. Là do thân thủ của nàng quá quỷ dị, hay vừa rồi hắn quá sơ ý? Chờ đến lúc nghe hết được mấy lời của nàng, khóe môi hắn lại khẽ co rút.

Tô Cẩm Bình bước vài bước đến bên cạnh hắn, khẽ vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, ta phúc lớn mạng lớn, không chết dễ như thế được!" Tâm trạng của nàng rõ ràng không tồi, đương nhiên, nàng cũng biết khi mình nói câu này, người kia chắc chắn sẽ không đáp lời.

Không ngờ, hắn lại nói: "Ừ" một tiếng lãnh đạm, nếu không chú ý lắng nghe, còn tưởng đó là ảo giác của mình.

Khóe môi nàng cong lên, cười nói: "Ơn cứu mạng mấy hôm trước, cảm ơn huynh!"

Đôi môi mỏng hơi giật giật, chợt nhớ tới dự tính ban đầu của mình khi cứu nàng, chẳng qua là vì muốn cho nàng không lại tới quấy rầy hắn nữa thôi. Nhưng những lời này đến bên môi lại không thể nói ra được.

Có rất nhiều chuyện trùng hợp như thế. Nếu tối hôm qua nàng đến đây, hắn sẽ có thể nhẹ nhàng mà nói ra những lời này. Nhưng cách một ngày không tới, trong tim hắn giống như bị hàng nghìn vạn con kiến gặm cắn, không thể nói rõ được là cảm giác gì, là lo lắng, hay là... nhớ nhung? Cho nên, hôm nay gặp lại nàng, hắn cũng không thể nói được những lời kia nữa. Có điều, vì sao đêm qua nàng không tới? Lại đi uống rượu với Hoàng Phủ Dạ sao?

Nàng bước vài bước đến trước mặt hắn, mỉm cười nhìn hắn hỏi: "Có phải huynh đang nghĩ, vì sao đêm qua ta không tới không?"

"Không phải." Hắn vội vàng lên tiếng, có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.

Nàng khẽ cười: "Được rồi, ta chỉ đùa với huynh chút thôi, huynh có thể cứu ta hai lần đã là không tệ rồi, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của ta chứ!"

Đôi lông mày đẹp bất giác nhướng lên, nhưng cũng không nói gì.

Nhất thời, trong gian phòng hoàn toàn tĩnh lặng không một tiếng động, ngay tại lúc mọi âm thanh đều như ngừng lại, thì một tiếng 'rột rột rột' bỗng vang lên!

Cô nàng nào đó vô cùng xấu hổ, ngủ mấy ngày, đương nhiên là rất đói bụng: "Vậy... à... ta đi tìm đồ ăn... huynh có ăn không?"

"Không ăn." Hắn lãnh đạm đáp, sau đó đi về phía giường mình, xem ra là chuẩn bị ngủ.

"Được! Huynh không ăn!" Nàng xấu xa cười một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.

Lần đầu tiên thấy nàng rời đi thoải mái như vậy, khiến Bách Lý Kinh Hồng hơi giật mình, ngồi ngẩn người trên giường. Đi rồi sao? Đi rồi. Con tim vừa ấm áp được một chút lại trở nên lạnh như băng. Hắn cởi áo khoác, nằm xuống giường, hai mắt mờ mịt, vô thần, ngơ ngác nhìn lên đỉnh màn. Rốt cuộc hắn bị làm sao thế này?

Thật lâu, thật lâu sau, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, hắn đang định ngủ thì mũi lại ngửi thấy một mùi hương thơm ngát đi theo cơn gió nhẹ từ cửa sổ tiến vào phòng.

"Ôi, cá nướng ngon thế này, mà có người lại không thèm ăn. Haizzz." Tiếng cô nàng nào đó xì xì xụp xụp vang lên ngoài cửa, giọng đầy vẻ cám dỗ.

Khóe môi hắn khẽ co rút, trở mình quay đi.

"A, ăn ngon thật! Ôi, ai mà không ăn thì thật quá đáng tiếc ấy!" Lại một câu cảm thán vang lên ngoài cửa sổ.

Tô Cẩm Bình ngồi ngoài cửa, vừa ăn, vừa nói vọng vào trong nhà, thấy người kia vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích, khóe môi nàng hơi cong lên, nếu hắn mà ngủ thật thì mới là gặp quỷ ấy! "Muốn ăn thì mau đi ra đây đi nha, qua thôn này là không còn khách điếm nữa đâu!*"

*Ý là nếu không nhanh chân thì hết ráng chịu.