Tô Cẩm Bình nhíu mày, đó đâu phải là thương nặng, vì sao các thái y lại không có cách cứu chữa, còn không tìm được nguyên nhân?! Chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quái!
Nghe xong những điều này, Quân Lâm Uyên hơi ngẩn người một chút, rồi im lặng, một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì. Có điều, Tô Cẩm Bình nhận ra tâm trạng của hắn rất nặng nề, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.
"Quân Lâm Uyên, chuyện này…" Chuyện này không phải do nàng làm. Tuy nàng đã động thủ, nhưng kết quả thế này không phải do nàng gây ra.
"Ta biết không phải nàng làm." Hắn hiểu tính cách của nàng, nếu đã nói không giết thì sẽ không tự ý giết. Hai người kia, chết rồi thì thôi, hắn cũng chẳng đau buồn gì, nhưng cứ cảm thấy uất ức. Trước kia luôn muốn báo thù, giờ kẻ thù đã chết, hắn lại không thể vui vẻ nổi, giống như thế mất đi mục đích sống vậy. Trước kia còn sống là vì muốn dằn vặt kẻ thù, giờ kẻ thù cũng mất rồi thì làm sao đây?
"Vậy…" Cũng phải điều tra chuyện này chứ?