"Không sao!" Cánh tay bị hắn nắm đã mất đi cảm giác, nhưng hốc mắt Tô Cẩm Bình lại càng đỏ hơn. Khi hắn bệnh nặng, Vương Thái hậu không đến thăm hắn đã đành, còn cố tình sai người truyền tin này đến, nói thẳng ra là muốn chọc tức hắn dồn nén khí huyết lên cổ, nếu không kiềm chế được sẽ… Mụ già đó, còn không biết xấu hổ luôn miệng nói rằng yêu thương con mình nhất, rồi mấy năm nay hối hận lắm rồi, làm mọi chuyện chỉ vì muốn chuộc tội này nọ… Chẳng qua chỉ vì muốn lừa người đời mà thôi!
"Khụ khụ… đừng… tức giận, chẳng qua, bà ta muốn chọc tức chết trẫm thôi! Nhưng trẫm sao có thể thỏa mãn ý đồ của bà ta được!" Khi nói lời này, sắc mặt hắn hơi tàn khốc, nhưng Tô Cẩm Bình lại nhận thấy rõ vẻ bi ai ẩn giấu dưới lớp vỏ tàn khốc ấy.
Nhìn hắn như vậy, tâm trạng vốn đã khó chịu của Tô Cẩm Bình càng khó chịu hơn. Nàng im lặng một lúc mới hỏi: "Huynh định xử lý họ thế nào?" Nàng hỏi không phải là xử lý chuyện này thế nào, mà là xử lý họ!