"Hoa gì kia?" Tô Cẩm Bình không khỏi cất tiếng hỏi.
Quân Lâm Uyên cười khẽ, nốt ruồi son nơi mi tâm lại đẹp hơn xưa vài phần: "Đó là hoa Bích Huyết, phải dùng một trăm cây sen Xuyên Tâm nuôi dưỡng suốt năm năm, thất bại thì gieo lại, một năm bốn mùa không ngừng nghỉ mới có thể ra được hoa này, chỉ cần trong quá trình có một chút sai sót nào, thì sẽ xôi hỏng bỏng không. Thêm mấy ngày nữa là có thể dùng làm thuốc dẫn rồi!"
"Hoa này có công hiệu gì?" Mất nhiều công sức như thế, chăm sóc suốt năm năm mới ra được hoa, chắc cũng phải có tác dụng kỳ diệu chứ?
"Nàng có từng nghe thấy Bích ngọc hồi hồn đan chưa?" Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười khẽ, như biết chắc rằng Tô Cẩm Bình sẽ cảm thấy hứng thú với chủ đề này vậy.
Tô Cẩm Bình ngẩn người, rồi hưng phấn mở to mắt: "Chẳng lẽ nó có thể chế ra Bích ngọc hồi hồn đan sao?" Vậy không phải mắt của tiểu Hồng Hồng được cứu rồi à?!