Tô Cẩm Bình không kìm được liền quay sang nhìn Quân Lâm Uyên một cái, chỉ là một nha đầu của Quân Tử Mạch từng có ơn với hắn, mà hắn cũng có thể yêu cây yêu cả cành, đối xử tốt với Quân Tử Mạch đến như vậy, không tiếc mười tòa thành để đổi lấy nhân duyên cho nàng ấy. Người như Quân Lâm Uyên, quả đúng là ai có ân với hắn, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần. Nàng cảm thấy mình càng gần hắn, lại càng xóa bỏ hình tượng vốn có của hắn trong lòng mình. Trên đời này, liệu có bao nhiêu người có thể làm được chuyện có ơn tất trả như hắn?
"Rồi sau nữa, mẫu hậu giao trẫm cho Phùng Chấn Vũ, mục đích là vì muốn giành được sự hậu thuẫn của lão. Đương nhiên trẫm không chịu phục tùng. Phùng Chấn Vũ liền muốn 'giáo huấn' trẫm một chút, nên mới ném trẫm cho thân binh của lão." Giọng nói hắn nhạt nhẽo như không bận tâm, thật ra trong đầu lại vẫn nhớ rõ ràng những lời nói ô uế bẩn thỉu nghe được khi đó.